Trước ánh nhìn đó của anh, Hướng Thanh Điệp theo bản năng lùi về sau hai bước.
Trương Thác đung đưa hai ngón tay: “Chỉ bằng tôi đưa cô xuống dưới với anh ta, sao hả?”
Hai chân của Hướng Thanh Điệp mềm nhũn, co quắp lại ngồi phịch thẳng xuống đất. Cô ta ngậm miệng lại điên cuồng lắc đâu, một mùi khai từ dưới hai chân truyền tới, dĩ nhiên là chỉ với một câu đơn giản đó của Trương Thác đã khiến cô †a sợ vỡ mật rồi.
“Vậy coi như là không có xảy ra chuyện này, cô tiếp tục dự tiệc của mình đi” Trương Thác nhún vai một cái: “Hoặc là trực tiếp rời đi”
“Không được, tôi không đi được” Giọng của Hướng Thanh Điệp run run: “Bố mẹ tôi vẫn còn ở nơi này, hiện tại có người chết, tôi lại đột nhiên rời đi thì nhất định sẽ bị nghi ngờ”
“Vậy thì phải xem kỹ thuật biểu diễn của cô như nào rồi”
Trương Thác nhe răng, sau đó cũng không để ý tới Hướng Thanh Điệp nữa, đi thẳng về phía chính giữa tòa lâu đài.
Hướng Thanh Điệp vất vả đứng lên, vừa mới chuẩn bị theo sau đã nghe tiếng của Trương Thác nói vọng tới.
“Nếu cô dám đi theo, tôi sẽ làm thịt cô. Nhớ cho kỹ, tôi không nói đùa”
Một câu nói này khiến Hướng Thanh Điệp vừa mới nhấc chân lên đã phải miễn cưỡng sững lại giữa không trung.
Sự sợ hãi của một người đối với một người có thể xảy ra trong nháy mắt.
Lúc này Hướng Thanh Điệp đối với Trương Thác chỉ có sợ hãi, nếu như bây giờ Trương Thác bắt cô ta phải làm gì thì bằng bất cứ giá nào, kể cả là những yêu cầu quá đáng, cô †a cũng sẽ không do dự mà thực hiện, đơn giản chỉ vì cô ta đã bị người trước mặt này dọa cho vỡ mật rồi.
Tòa thành rất lớn, Hướng Thanh Điệp ở nơi này một mình không có người nào khác, sau khi nhìn xung quanh, Hướng Thanh Điệp cố gắng lấy can đảm, chạy đến bên cạnh Cyril đã chết, hít một hơi thật sâu, rút dao đang cắm ở trên người Cyril ra, sau đó xác định một phương hướng chạy từng bước qua đó.
Khoảng hai mươi phút sau, Hướng Thanh Điệp lại một lần nữa chải lại đầu tóc, sắc mặt trở lại bình thường, khôi phục lại dáng vẻ của một tiểu thư con nhà quyền quý, mặc chiếc váy dài màu tím, đi trên đôi giày cao gót, cô tao nhã bước vào giữa sảnh tiệc lớn ở trong lâu đài.
Đèn chùm pha lê lộng lẫy được treo dưới trân nhà cao hơn mười mét, sảnh tiệc lớn tràn ngập tiếng nhạc tao nhã, trang trí sang trọng khiến mỗi mét vuông ở đây có giá trị bằng số tiền mà người bình thường làm cả đời, những vương công quý tộc ngày thường chỉ xuất hiện ở trên tivi, nhưng ở đây lại trở thành những cái gương mặt phổ thông.
Những ngôi sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng lúc này chỉ có thể đi bên cạnh những nhân vật tai to mặt lớn để làm nền cho họ, thậm chí cũng không dám nói những lời dư thừa, tại trước mặt các nhân vật có quyền có thế này thì cái gọi là ngôi sao chẳng khác gì con hát cả.
Trên sàn nhảy, các vũ công nổi tiếng đang biểu diễn các điệu nhảy của họ, những người có quyền có thế giao tiếp với nhau, các món ăn tự chọn được bày biện đặc biệt xa hoa, trứng cá muối đắt đỏ mặc người thưởng thức, những ly rượu quý không ngừng được mang lên, được các cô phục vụ xinh đẹp mang đến trong tay các vị khách mời.
Hướng Thanh Điệp tay cầm ly rượu vang đỏ đi vào chính giữa đại sảnh.
“Em gái Hướng lâu rồi không gặp”
“Ồ! Mỹ nữ Hướng của tôi, em vẫn hấp dẫn như vậy”
Có một người đàn ông đến chào hỏi với Hướng Thanh Điệp.
Giống như Hướng Thanh Điệp trước đây trong lòng luôn tràn đầy tự tin, cô ta đi đến đâu thì sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm đến đó.
Nếu là trước đây, Hướng Thanh Điệp sẽ kiêu ngạo nhìn những người đến gần mình, nhưng bây giờ, kiêu ngạo của cô ta đã bị người giãm nát hoàn toàn trước đó rồi.
Hướng Thanh Điệp khẽ gật đầu, cùng những người còn lại chào hỏi, trên mặt không có một chút kiêu ngạo.