Nam Cung Kính Vân hít một hơi thật sâu và nhìn Trương Thác với ánh mắt kính sợ, cậu ấy làm như vậy, là đã lên kế hoạch tiêu diệt nhà họ Tô rồi!
Chuyện xả ra nhà họ Tô, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người đứng đầu nhà họ Tô.
Về phương diện tài chính của tập đoàn Tô Thị bị nhiều bên đàn áp, Tô Du là chủ nhân hiện tại của nhà họ Tô, năm mươi tuổi, không ngồi chắn thủ Trang Viên mà bận bịu ở trong công ty, lúc này còn lo lắng đến chuyện liên quan đến công ty, liền nghe thấy tin có đám cháy nhà họ Tô truyền đến, không còn ai sống sót.
Điều này khiến cho Tô Du sau một thời gian trở lại trang viên nhà họ Tô, khi nhìn thấy nhà họ Tô còn nguyên vẹn, trong lòng liền hiểu ra nhà họ Tô đã chọc giận nhân vật lớn rồi.
Tô Du về đến trong trang viên, toàn bộ trang viên hiện ra rất vắng vẻ, không khí nồng nặc mùi máu tanh, khiến trong lòng Tô Du có dự cảm không lành.
Một loạt âm thanh kêu khóc trong đại sảnh truyền đến.
Tô Du vội vàng xông vào trong đại sảnh, nhìn thấy Chúc.
Nguyên Cửu, cùng với đám người Nam Cung Kính Vân, đang ngồi trên ở vị trí của họ, chú hai của mình, lúc này đang quỳ ở đó, hai chân đã bị đánh gãy.
Tô Du liếc mắt nhìn xung quanh, thấy một thanh niên ngồi ở ghế chính, trong lòng có chút ấn tượng với thanh niên này, hai ngày nay nhà họ Tô truyền đến rất nhiều chuyện đàn em tranh đấu, Tô Du cũng biết Tô Tranh và Tô Liệt là bị người trước mặt này đánh trọng thương.
Nhìn bây giờ, thanh niên này đang ngồi ở chính diện, ngay cả ông cụ Chúc cũng chỉ có thể ngồi sang một bên, có thể thấy được thanh niên này không chỉ là một tên hậu bối bình thường.
*Ông chính là chủ nhà họ Tô?” Trương Thác nhìn về phía Tô Du, dùng khẩu khí chất vần nói.
Tô Du cau mày nói: “Ngài là ai.”
“Tô Du!” Chúc Nguyên Cửu ngồi bên cạnh hét lên một tiếng: “Không muốn hủy hoại họ Tô nhà các người thì trả lời cậu ấy cẩn thận, nếu không, không ai có thể giữ được mạng các người đâu!”
Tô Du nghe thấy lời này, trong lòng đã lạnh từ lâu, ngay cả ông cụ Chúc cũng đã nói ra lời này, xem ra thân phận của thanh niên này là người mà bản thân không thể đụng đến.
Tô Du gật đầu: “Đúng, là chủ nhà họ Tô.”
Trương Thác lại hỏi: “Ông có biết, Ngân Châu có một cô gái họ Lâm, tên Lâm Ngữ Lam không?”
Thần sắc Tô Du nhẹ u ám, gật đầu: “Biết, đó là cháu ngoại tôi.
“Hay cho một cháu gái ruột.” Trương Thác khẽ cười một tiến, đột nhiên quát lên: “Cháu ngoại, là dùng đề giết sao!”
Tiếng quát này của Trương Thác, giống như sắm sét, khiến cho Tô Du bắt giác lùi hai bước: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì?”
“Không hiểu?” Trương Thác cười lạnh một tiếng: “Tôi hỏi ông, chuyện phái người đi Ngân Châu giết Lâm Ngữ Lam, ông biết được bao nhiêu?”
“Giết Lâm Ngữ Lam?” Tô Du thần sắc thay đổi lớn: “Ai dám giết Lâm Ngữ Lam?”
Trương Thác đứng dậy, chằm chậm bước đến trước mặt Tô Du, vung tay tát lên mặt Tô Du.
Cái tát này của Trương Thác, đánh cho Tô Du trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đắt, răng rơi ra hai chiếc.
Tô Du trong lòng sợ hãi, bị đối phương tát, bản thân ngay cả phản ứng lại cũng không kịp, hơn nữa sực lực này, lớn mạnh khiến người ta sợ hãi.
“Ông thân là chủ nhà họ Tô, ngay cả có người muốn giết cháu ngoại mình cũng không biết sao?” Trương Thác liếc.
nhìn Tô Du một cách mỉa mai, sau đó ánh mắt khóa chặt lại trên cơ thể cha Tô Vũ.
Tô Du lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn chằm chằm vào cha Tô Vũ: “Chú hai, chú làm sao vậy!”
Cha Tô Vũ chạy đến bên đó, mặt đầy máu tươi, không nói nên lời.