“Anh Giang, có chuyện gì vậy?” Lâm Ngữ Lam cười hỏi.
Người thanh niên ngồi đối diện với Lâm Ngữ Lam là thiếu gia chủ của nhà họ Giang ở Yên Thành, người thừa kế tương lai của nhà họ Giang, Giang Minh.
Địa vị của nhà họ Giang trong giới cổ võ thế gia mạnh hơn nhà họ Tô một chút.
Mặc dù nhà họ Tô ở Tước Thành, nhưng cổ võ thế gia Tước Thành phong phú, trừ nhà họ Tô và nhà Nam Cung ra, còn rất nhiều cổ võ thế gia to nhỏ khác, nhưng nhà họ Giang lại là độc nhất ở Yên Thành.
“Hai ngày gần đây nói chuyện với cô Lâm rất vui, cho nên muốn kết bạn, ngay mai mọi người xuất phát tiến về nước Pháp, lên đảo, đêm nay có vài người bạn hẹn gặp nhau, không biết cô Lâm có thể nể mặt không?” Lúc nói chuyện, trên mặt Giang Minh lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Anh Giang, hai hôm nay cơ thể tôi không thoải mái, vẫn là thôi đi, với cả tôi cho rằng, khoảng thời gian này chúng ta tiếp xúc, chủ yếu là nói chuyện về hợp tác giữa hai nhà, nếu như xen lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư, chỉ sợ không tốt”
Lâm Ngữ Lam cực kỳ khách sáo từ chối lời mời của Giang Minh, đồng thời nhẹ nhàng vươn tay trái của mình, cố ý cho Giang Minh thấy được trên ngón vô danh của cô có đeo nhãn cưới.
Hai ngày này Giang Minh cũng có âm thầm điều tra một chút về thân phận của Lâm Ngữ Lam, dù sao người có họ khác lại chuẩn bị đảm nhận chức gia chủ tương lai của nhà họ Tô, cho dù là ai cũng cảm thấy tò mò, mà bản thân Giang Minh cũng có hứng thú với Lâm Ngữ Lam.
Trong quá trình điều tra, Giang Minh biết được một ít chuyện, tỷ như trước kia Lâm Ngữ Lam chỉ là đứa con rơi của nhà họ Tô, trong khoảng thời gian này mới trở về nhà họ Tô, có thể trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tô cũng do nguyện vọng và sự áy náy của ông cụ Tô với cô. Trước đó, cô chỉ là một tổng giám đốc của một công ty ở thành phố cấp hai, về phần đối tượng kết hôn thì là kẻ ở rể.
Cho nên Giang Minh không quan tâm chuyện Lâm Ngữ Lam đã kết hôn.
“Cô Lâm, lần này cũng có rất nhiều người thừa kế tương lai của các thế gia, thế gia chúng ta trước giờ đều không có đối ngoại, muốn phát triển tốt hơn thì nhất định phải thiết lập một vòng tròn, tôi cho rằng, lần này là một cơ hội tốt, cô Lâm, cô cảm thấy sao?” Giang Minh lại lần nữa ngỏ lời.
“Tôi cảm thấy, anh mời một người phụ nữ đã có chồng đi tham dự một buổi tụ hội cá nhân vào buổi tối là hành vi cực kỳ mất lịch sự!” Một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh.
Lúc nghe thấy âm thanh này, cả người Lâm Ngữ Lam chấn động, giọng nói này, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa, thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Trương Thác từ từ đi về phía này.
Tô My đi theo bên cạnh Lâm Ngữ Lam cũng nhìn thấy Trương Thác, mày nhíu lại, sao người này lại tới đây, lân này là buổi tụ hội của cổ võ thế gia, anh ta là một người bình thường thì tới làm gì, không phải gây thêm phiền phức cho cô Lâm à!
Giang Minh nhìn thấy Trương Thác, vẫn ngồi tại chỗ như cũ, bất mãn nói: “Anh là ai?”
Lần tụ hội này, anh ta không nói là quen biết hết tất cả mọi người, nhưng cũng đều có thể nhận ra, nhất là những gia tộc có địa vị cao hơn so với nhà họ Giang của mình thì càng nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng thì không có nhân vật trước mặt này.
Trương Thác nhún vai: “Cô Lâm mà anh đang mời chính là vợ của tôi, anh nói tôi là người thế nào?”
“Ồ? Thì ra là cái tên ăn bám à?” Giang Minh nghe xong, cười khinh thường, lúc ấy anh ta còn nghĩ, một nhân vật thế nào mới đồng ý đi ở rể, bây giờ rốt cuộc cũng gặp được rồi.
Lâm Ngữ Lam nghe ba chữ “tên ăn bám” từ miệng Giang Minh thốt ra, gương mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, cái tên Giang Minh này điều tra mình?
Trương Thác cũng không để ý tới Giang Minh đang nói cái gì, anh ta đi tới trước mặt Giang Minh, lên tiếng: “Vợ, sao em không nói tiếng nào đã tới thành phố rồi, điện thoại cũng không gọi được, có phải anh chọc em cái gì khiến em không vui rồi không?”
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước mặt mình, đối phương không chọc mình không vui, mỗi ngày mình đều muốn ở cùng với anh một chỗ cỡ nào, trong khoảng thời gian này không liên hệ với anh, mỗi ngày mình đều nghĩ, anh đang làm gì, anh sống thế nào, nhưng Lâm Ngữ Lam biết, dựa vào thân phận của mình bây giờ, càng đi gần bên anh, thì càng nguy hiểm đối với anh.
Lời mà Tô My nói với Lâm Ngữ Lam, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng, mặc dù cổ võ thế gia lợi hai, thoát khỏi bên ngoài, nhưng cũng không phải là vô địch, người muốn đối phó với nhà họ Tô rất nhiều, tương lai cô thừa kế vị trs gia chủ nhà họ Tô, kẻ địch phải đối mặt với sẽ càng mạnh hơn, nếu như mình không có thực lực bảo vệ Trương Thác, anh ở bên mình sẽ chỉ không ngừng đứng trước nguy hiểm.
“Vợ?” Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam không nói gì, liền hỏi lại.