Trương Thác mở to hai mắt, nhìn Huyền Thiên Lân đang ở phía trước cánh anh hơn mười mét khoảng cách, phải biết là ở chỗ này không thể sử dụng khí, chỉ dựa vào sức lực của bản thân để bước được một bước mà đi được một đoạn đường hơn mười mét như thế, không phải là chuyện đơn giản đâu, Trương Thác tự hỏi chính bản thân mình căn bản là không có cách nào làm được như vậy.
Trước đây, lúc mà Trương Thác mới trải qua bài kiểm tra khí linh thạch, ở trong vô thức ba bước của anh đã đi được đoạn đường chín mét, nhưng đó là do thân thể của anh được khí trong linh thạch cải tạo, cường độ thân thể gần như tăng lên gần gấp đôi người bình thường.
Chuyện khó nhất trên đời, không phải là tiến triển cực nhanh trong một ngày, mà là làm sao để gậy dài trăm thước tiến thêm được một bước.
Trương Thác ba bước đi được chín mét, Huyền Thiên Lân một bước đi được hơn mười mét, chuyện này không chỉ chứng tỏ tố chất thân thể của Huyền Thiên Lân cường đại hơn Trương Thác gấp ba bốn lần đơn giản như vậy, có lẽ phải gấp anh mấy chục lần mấy trăm!
Trương Thác hít sâu một hơi, bước nhanh đuổi theo, mặc dù Trương Thác đã rất cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất của mình đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa anh và Huyền Thiên Lân vẫn khá xa, hơn nữa Trương Thác phát hiện, cái tên Huyền Thiên Lân này giống như là đang đi dạo ậy, hình như ông ta vẫn chưa dùng hết sức lực để đi đường thì phải.
Trương Thác cảm khái ở trong lòng, quả nhiên người thời cổ đại mạnh hơn người hiện đại nhiều, lúc trước khi anh vừa mới phát hiện ra khí, anh đã chạy đến một số viện bảo.
tàng, để nhìn binh khí giáp trụ của những tướng sĩ cổ đại, những binh khí giáp trụ kia chắc phải nặng gần trăm cân, mặc trang bị như vậy trên người, hở một tí là hành quân gấp, sau đó còn chiến đấu, anh nghĩ thôi cũng cảm thấy không dễ dàng.
Cũng giống như hiện tại, Trương Thác cho răng tố chất thân thể của mình đã đạt đến cực hạn rồi, nhưng vẫn dễ dàng bị Huyền Thiên Lân bỏ lại phía sau.
Cứ như vậy dùng tốc độ nhanh nhất đi được một giờ, ngay lúc thân thể của Trương Thác có chút chịu không nổi rồi, anh nhìn thấy một vách đá, vách đá này kéo dài ra ngoài hai bên không nhìn thấy điểm cuối, phía trên nối thẳng vào trong không trung.
Bên trên vách đá này, bố trí tầng tâng thềm đá, một đường nối thẳng lên không trung.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi cảm nhận trận pháp này, có nhiều thứ chỉ nói cho cậu nghe thôi, cậu cũng không hiểu được đâu”
Huyền Thiên Lân bước lên thêm đá, sau đó dùng sức nhảy lên một cái, cả người nhảy lên bậc thềm cách chỗ anh đang đứng hơn mười mét, vừa mới đặt chân lên bậc thềm, lại nhảy bật lên một khối thềm đá khác, cứ như thế chỉ trong vòng hai ba giây, Huyền Thiên Lân đã nhảy được gần trăm mét, người nhẹ như yến vượt tường, có thể nói, Huyền Thiên Lân đã có thể hoàn mỹ khống chế được bất kỳ chỗ nào trên thân thể của mình.
Trương Thác tự hỏi, mình mặc dù cũng có thể dùng loại phương pháp này để nhanh chóng leo lên thêm đá, nhưng tuyệt đối không có cách nào làm được như Huyền Thiên Lân nhẹ nhàng như thế.
Thềm đá này cao hai nghìn chín trăm mét, với độ cao này, dù là Trương Thác cũng có chút hãi hùng, còn không thể sử dụng khí, chỉ cần không chú ý một chút thôi, liền sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan.
Huyền Thiên Lân dùng không đến một phút thời gian, đã đi đến đỉnh cao nhất của vách đá, ở trên đỉnh cao nhất của vách đá, có một ngôi đình.
“Ngôi đình này là do những tiền bối trước kia bị nhốt ở đây xây dựng, nhưng thời gian lâu quá rồi, xương cốt của bọn họ đều đã biến thành tro” Sau khi Huyền Thiên Lân nhìn thấy Trương Thác leo lên đến đình, mở miệng nói: “Đây là nơi gần nhất với thế giới bên ngoài.”
Trương Thác ngẩng đầu nhìn lên, ngay ở trên đỉnh đầu của mình chỗ này có ba tầng ánh sáng, rất mông lung, ánh nắng yếu ớt từ trên không trung chiếu vào, đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ đất cát ở phía trên đang chầm chậm lưu động.
“Lúc trước khi chúng tôi chưa biết tới kỹ thuật nuôi trồng, nơi này được gọi là phiên chợ” Huyền Thiên Lân nở nụ cười lên tiếng.
“Phiên chợ?” Trương Thác nghi hoặc.
“Không sai, nơi này chính là chỗ mọi người mua đồ”” Huyền Thiên Lân đem tay vươn vào bên trong áo, sau đó lấy ra một khối vàng, dùng sức vứt lên phía trên.
Trương Thác đứng đó trố mắt nhìn, khối vàng kia xuyên qua tầng đất cát.