Tiêu Dương Thần ngã xuống sân khấu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt là ánh nhìn không thể tin được. Không lâu trước đây, anh ta còn cùng người này giao đấu qua, thực lực của anh thậm chí còn yếu hơn anh ta. Thế mà bây giờ mới qua không bao lâu, anh chỉ thốt ra một chữ thôi liền khiến anh ta bị thương nặng!
Trương Thác nhìn cũng không nhìn Tiêu Dương Thần lần nào, ánh mắt đặt lên người chú ba của Tiêu Dương Thần và Mục Nguyên Minh: “Hai người tưởng rằng, chỉ với mấy người này là có thể giữ tôi lại?”
“Tiểu bối đừng có mà ngông cuồng!” Tiêu Bá Chí đứng ở giữa không trung trách móc một tiếng: “Tôn nghiêm của gia tộc không phải là thứ cậu mà có thể đụng vào, trừng phạt nó cho tai”
Cánh tay Tiêu Bá Chí giơ lên cao, luồng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó đang tập trung trong tay Tiêu Bá Chí.
Trong dinh thự của Tiêu Thị, có một cây đa cao to, một lá cây đột nhiên rơi xuống, rồi bỗng nhiên xé làm hai mảnh ở giữa không trung, giống như bị loại vũ khí sắc bén nào đó cắt ra, vô cùng ngay ngắn.
Một góc của sân khấu lễ cưới được dựng trong dinh thự cũng đột nhiên sụp xuống, đường rạch ngay ngắn, về mặt sáng bóng.
Một chiếc bàn vuông tám người đột nhiên nứt ra ở giữa, mâm thức ăn và những món ăn trên bàn cũng xuất hiện một vết rạch theo cái bàn, vết rạch vô cùng ngay ngắn.
Luồng không khí đang tụ lại trong tay Tiêu Bá Chí cũng đột nhiên bị chặn lại, giống như bị một loại vũ khí sắc bén nào đó chặt đứt vậy.
“Ha ha” Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai tất cả mọi người. Nguồn gốc của giọng cười này giống như gió vậy, không thể đoán được: “Tiêu Thị, một gia tộc như vậy mà bây giờ lại dám mở miệng ngông cuồng, muốn thiếu chủ của tôi trừng phạt sao?”
Sắc mặt của Tiêu Bá Chí đang ở giữa không trung thay đổi: “Ai vậy?”
Một thanh kiếm tre xanh từ phía chân trời quét qua bên người Tiêu Bá Chí, cắm thẳng lên mặt đất, một bóng dáng áo xanh từ trên bay xuống, đứng một chân trên thanh kiếm tre, sau lưng, cây đa to lớn bị chặt gấy trong không trung, rơi xuống mặt đất.
Tiêu Bá Chí nhìn người vừa đến, con ngươi co lại: “Kiếm †re áo xanh, anh… thuộc nhà họ Đông Phương, Đông Phương.
Vân Khởi!”
“Xem ra gia tộc này cũng có chút mắt nhìn. Tôi tưởng là mấy người này đều mắt cao hơn đỉnh đầu, không biết tôi chứ”
Một người đi ra từ cửa dinh thự Tiêu Thị, chính là Tân Phúc.
“Nhà họ Tần, Minh Vương không thể động vào, Tân Phúc!”
Tiêu Bá Chí nhìn thấy Tân Phúc, cả người liền chấn động.
Đông Phương Vân Khởi và Tân Phúc đều là cao thủ thế hệ trước, nổi tiếng khắp thiên hạ vào hai mươi năm trước. Lúc đó, Tiêu Bá Chí vẫn chưa bế quan, ông ta tự nhận và cũng rất rõ sự cách biệt giữa mình và hai người này, Đông Phương Vân Khởi và Tân Phúc là thiên tài hiếm thấy của lúc đó, còn Tiêu Bá Chí ông ta thì có thể xem như kẻ tâm thường mà thôi.
“Tôi còn tưởng là Mại Lạc phản công trước khi chết, thì ra là một đám vô lại, ức hiếp cậu em Trương của tôi sức yếu à!”
Deondre mặc áo choàng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Tiêu Bá Chí.
Tiêu Bá Chí rùng mình từ đầu đến chân, ông ta còn chưa rõ người này làm sao đến gần mình, từ chuyện này đã thấy được thực lực của người này cao hơn ông ta nhiều.
Trên không trung trong dinh thự của Tiêu Thị, từng bóng hình xuất hiện trước mặt những người ở đây, ai cũng toát ra sức mạnh khiến ba vị cao thủ tầng ngưng khí của Mục Thị cũng không dễ chịu.
“Bao vây thiếu chủ của tôi, Tiêu Thị, các người khẩu khí thật lớn đấy!”
Một giọng nói như sấm sét âm ầm, chú ba của Tiêu Dương Thần và Mục Nguyên Minh vốn rất tự tin với gia tộc của mình, đều cảm thấy vô cùng run sợ, Đây đều là cao thủ tầng ngưng khí đấy! Cao thủ tầng ngưng khí khắp thiên hạ đấy!
Đến mấy chục người! Thế mà lại theo Trương Thác đến!
Hơn nữa, còn gọi anh là thiếu chủ!