Chỉ nghe “Âm” một tiếng.
Một thanh đao khổng lồ màu đen cắm thẳng vào trung †âm chữ “Hỷ” to lớn trên tường khiến nó rơi lả tả ra hai bên.
Một bóng người từ trên trời hạ xuống vừa khít giãm lên thanh đao cắm trên tường: “Nhân Đồ đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!”
Bốn phía trang viên của nhà họ Chúc đều là tường rào vô cùng dày khiến cho toàn bộ trang viên nhà họ Chúc như hợp thành một.
Giờ phút này, trên tường rào không biết từ bao giờ xuất hiện vô số nòng pháo rậm rạp chẳng chịt, mà nòng pháo đen ngòm tản ra hơi thở xơ xác tiêu điều lại nhắm thẳng vào đám người trực hệ của dòng tộc.
Một thiếu nữ mặc đồ trắng ngồi trên tường rào, đung đưa cặp đùi thon dài nói: “Vị Lai đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!”
Trong trang viên nhà họ Chúc có một cột cờ, trên cột cờ treo một lá cờ lớn viết chữ “Chúc” bay phấp phới theo chiều gió.
Một người tóc đỏ mặc áo đỏ đi đến bên cạnh cột cờ dùng sức kéo một cái, cờ nhà họ Chúc liền hoàn toàn bị xé nát bấy.
“Tai Biến đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!”
Cửa nhà họ Chúc bị một lực từ bên ngoài nặng nề đánh vỡ, một người đẹp trưởng thành mặc trang phục màu tím bước vào, cô ấy giống như Nguyệt Thần trong cung ngày đó mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng tịch mịch.
Sau lưng người đẹp áo tím là một đám người mang mặt nạ quỷ màu đen, bước chân của bọn họ vô cùng thống nhất, dường như trừ tiếng bước chân ra thì không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Những người mang mặt nạ quỷ màu đen này giống y hệt thần chết trong truyền thuyết, từ trên người mỗi một người bọn họ đều tỏa ra hơi thở khiến người khác kinh sợ, hơi thở này không xuất phát từ thực lực bọn họ mà lại tỏa ra từ ánh mắt.
Khuôn mặt giấu dưới mặt nạ màu đen không thấy rõ biểu tình nhưng đôi mặt lộ ra ngoài lại phát ra sát khí nồng nặc, khi bọn họ nhìn về đám người trong dòng tộc kia giống như đang nhìn một đám người chết.
Người đẹp áo tím rút ra một cây roi dài dùng sức múa, phát ra âm thanh như từng tiếng sét đánh.
“Nguyệt Thần đảo Ánh Sáng, nghe lệnh!”
Vào giây phút này, cho dù là đám người trong dòng tộc đang đứng trên sân khấu hay là đám người của các thế lực dưới sân khấu đều ngây ngẩn cả người.
Các vị vương giả của đảo Ánh Sáng, toàn bộ đều xuất hiện!
“Không thể nào!” Sắc mặt Chúc Bình Phong đột nhiên biến đổi, ông ta nhìn về phía Bạch Trình cách mình gần nhất: “Các người đúng ra đã sớm chết ở núi Thần Huyễn mài!”
Sắc mặt đám người của thế lực ngầm đều trở nên phờ phạc, người chắc chăn đã chết lại lần nữa xuất hiện, những người này chính là các vương giả của đảo Ánh Sáng!
Uy nghiêm của vương giả đảo Ánh Sáng đã sớm khắc sâu vào trong lòng bọn họ.
Lúc cho là những vương giả này đã bỏ mình, bọn họ đều lộ ra sắc mặt khinh thường nhưng đến khi vương giả hiện thân, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Không chết thì sao! Chỉ là một cái thế giới ngâm mà thôi, dòng tộc chúng ta không sợ mấy thế lực ngầm này!” Một bề trên của nhà họ Tô trên sân khấu đột nhiên đứng dậy, trên người ông ta tràn ra một cỗ khí thế hùng mạnh, có lẽ là cường giả Ngưng Khí Cảnh: “Một đám kiến hôi lại dám đến đây, tốt lắm, cứ tới một lần thì lại giết một lần!”
“Không sai, lại giết một lần!” Trên người bác cả Chúc Bình Phong cũng phát ra khí thế hùng mạnh giống vậy.
Phía dưới sân khấu, sắc mặt người các thế lực ngầm của ba dòng họ ở thủ đô lúc này đề vô cùng phấn khởi, thấy các vị vua đảo Ánh Sáng xuất hiện ở đây, bọn họ về cơ bản không thể hình dung được sự hưng phấn trong lòng lúc bấy giờ như thế nào, chỉ có thề dùng hành động để biểu đạt nội tâm.