Trương Thác đi theo Giang Tuyết Tâm, với kinh nghiệm của mình, anh có thể đoán được hai công ty này chính là hai đối thủ mà Giang Tuyết Tâm nói.
“Xem ra lần này hai công ty rất tự tin” Trương Thác cười nói.
Giang Tuyết Tâm lắc đầu: “Bọn họ cố ý sắp xếp tôi làm giám khảo, thủ đoạn cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Còn có thể không tự tin sao? Thật đáng tiếc ngày mai tôi sẽ cho bọn họ thất vọng”
“Đi thôi, cô phải nói cho tôi biết về quy tắc xếp hạng, nếu không ngày mai sẽ có người túm lấy xử lý và nói rằng tôi đã vi phạm quy tắc hay gì đó, nhưng điều đó sẽ vô nghĩa” Trương Thác lắc đầu và đối với hai công ty công khai đến gây chuyện anh không quan tâm đến.
Điều này không có nghĩa là Hằng Minh không phải là công ty của Trương Thác và Trương Thác không quan tâm, nhưng Trương Thác biết rằng bất kể hai công ty làm gì hôm nay, một khi Hằng Minh giành được xếp hạng vào ngày mai, những việc họ làm chỉ giống như làm trò hề. Nếu đánh giá không được thông qua, nói nhiều hơn là vô nghĩa, thế giới này luôn dựa vào sức mạnh để nói chuyện.
Giang Tuyết Tâm lái chiếc Volkswagen màu bạc trước mặt cô.
Khi lái xe ra khỏi công ty, một chiếc Audi màu đen đã bóp còi và lái ra khỏi bãi đậu xe của công ty.
Xe của Giang Tuyết Tâm lúc này đã tới cửa công ty, chiếc Audi màu đen này lao thẳng về phía cửa mà không hề giảm tốc độ.
Giang Tuyết Tâm phanh gấp chết máy, Volkswagen lao tới dừng trước cổng.
Chiếc Audi chạy nhanh cũng giảm tốc độ ở cổng.
Cửa sổ xe Audi bị cuốn xuống, chính là Vu Thuận đang ngồi lái chính, Vu Thuận nhìn chiếc Volkswagen màu trắng đang đậu ở cửa, bất mãn nói: “Cô có biết lái xe không? Tưởng rằng mình là bà chủ thì đường này của mình à? Lái xe chú ý một chút!”
Vu Thuận nói xong không quên liếc nhìn nơi tuyển dụng ở cổng vào công ty, một người giơ ngón tay cái lên cho Vu Thuận, những gì Vu Thuận làm là do cậu ta thiết kế, chỉ để cho những người còn lại công ty thấy cậu ta, Vu Thuận, không còn để Giang Tuyết Tâm vào trong mắt nữa, bảo vệ Hằng Minh này sắp xong đời rồi!
Ngay khi lời nói của Vu Thuận phát ra, rất nhiều người đều hướng sự chú ý tới đây, nhìn thấy biểu hiện của Vu Thuận, một số nhân viên Hằng Minh lúc trước vẫn còn hoài nghỉ về cuộc gọi, lúc này đều dao động, Vu Thuận có thể nói chuyện với tổng giám đốc Giang như thế này, chứng minh rằng cậu ta sẽ không bao giờ ở lại Hằng Minh nữa.
Những người ở cửa đến lôi kép lúc này mới lên tiếng.
“Ồ, đây không phải là tổng giám đốc Giang sao? Tại sao nhân viên của chính cô lại nói như vậy? Là do bảo vệ Hằng Minh không thể thắng cuộc sao? Nếu đã như vậy, sao cô không thể để người của cô đến gặp chúng tôi.Công ty của tôi, tiền lương chắc chắn tốt hơn Hằng Minh của cô”
“Bảo vệ Á Đông đang thuê người, và tiền lương chắc chắn co hơn”
“Bảo vệ Thành Công đang tuyển người. Người nào có hứng thú thì qua điền đơn, giá cả rất dễ thương lượng”
Âm thanh của hai công ty bảo vệ đang lôi kéo nhân viên vang lên cùng lúc, đây là cố ý làm cho Giang Tuyết Tâm lúng túng.
“Tổng giám đốc Giang, giờ phút này, cô nghĩ bảo vệ Hằng Minh này vẫn là bảo vệ Hằng Minh trước đây sao?” Vu Thuận chế nhạo, lăn cửa kính xe, đạp ga rời khỏi cổng công ty.
Giang Tuyết Tâm hít sâu một hơi, lắc đầu, chậm rãi lái xe rời đi.
Đội trưởng trung niên đứng ở cửa công ty nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt.
Sau khi rời khỏi công ty, Giang Tuyết Tâm đã sắp xếp chỗ ở cho Trương Thác, sau đó hai người tìm một chỗ ăn uống, nói chuyện ngày mai tham gia đánh giá, Trương Thác có lẽ đã hiểu thể lệ sẽ so sánh như thế nào.
Nói chung, các công ty có xếp hạng sao gần nhất sẽ được kiểm tra một cách thống nhất. Ban giám khảo sẽ lấy người từ một số công ty bảo vệ và thêm một số người trong chính phủ đến. Đánh giá của ban giám khảo sẽ xác định xếp hạng của công ty bảo vệ tùy theo tình huống và thể hiện của họ.