Hai người bắt tay nhau, ông Pease nói: “Ông cụ lớn đi đường chắc đã mệt rồi, chúng tôi đã chuẩn bị phòng ốc cả rồi, mọi người nghỉ ngơi trước rồi dùng bữa đơn giản, sau đó tôi sẽ giới thiệu với mọi người về hòn đảo này.
“Làm phiền rồi” Ông cụ lớn chắp tay hướng về phía ông Pease.
Trước khi đến, Trương Thác đã có dặn dò nên mọi thứ trên đảo đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không được bạc đãi người của Đường thị.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì từ hôm nay Đương thị sẽ bị trói buộc hoàn toàn trên đảo Ánh Sáng.
Đay là một bước tiến lớn của đảo Ánh Sáng, một bước tiến lớn của gia tộc, khi mà Đường thị hoàn toàn hợp nhất vào đảo Ánh Sáng, thì đảo Ánh Sáng sẽ không chỉ là thánh địa trong thế giới ngầm nữa.
Những đứa trẻ của Đường thị đi theo Pease, nhìn hòn đảo với ánh mắt tò mò và khao khát, họ sống trong thung lũng quanh năm và có rất ít cơ hội được ra khỏi thị tộc, nên những thứ này đối với họ tràn đầy sự tươi mới.
“Ông cụ lớn, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với Pease, tôi hy vọng ông sẽ sống thoải mái ở đây” Trương Thác bước tới chỗ ông cụ cười nói với ông ấy: “Môi trường ở đây có chút khác biệt so với Đường Gia Cốc, chỉ có thể để cho mọi người dần dần thích nghi”
“Cậu Trương, lời cậu nói đi đâu vậy, đối với người của Đường thị chúng tôi mà nói đây đã là kết quả tốt nhất rồi, nếu như không có cậu, thì tôi thật sự không biết bây giờ Đường thị đã biến thành cái gì rồi” Ông cụ lớn chân thành nói.
“Ông cụ lớn, chúng ta là đồng minh, đừng nói những lời khách sáo nữa, đi nghỉ ngơi trước đi”
Đảo Ánh Sáng đã chuẩn bị cho người của Đường thị ba địa điểm không giống nhau, để cho Đường thị tự chọn.
Sau khi Đường thị ở lại đây Trương Thác mới thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là Đường thị có thể tiếp nhận nơi này.
“Lão đại, không hay rồi, Vị Lai và cái vị ông cụ ba gì đó của Đường thị cãi nhau rồi” Trương Thác vừa mới tìm chỗ nghỉ ngơi thì đã thấy Alex, người đàn ông mặc áo đen hốt hoảng chạy đến.
“Đang cãi nhau sao? Chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Trương Thác kinh ngạc, mới vừa tới đây sao lại mất bình tĩnh như vậy chứ.
“Em cũng không biết nữa, lão đại anh đi xem nhanh đi.
Alex lắc đầu nói và chỉ hướng cho Trương Thác.
Trương Thác đi theo hướng mà Alex chỉ, chưa kịp nhìn thấy Vị Lai và ông cụ ba đâu thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Thật là ngu ngốc, ngu ngốc mà!” Âm thanh của ông cụ ba của Đường thị vang lên: “Tư liệu tốt như vậy, vị trí tốt như vậy, mà bố trí đơn giản như vậy thì thật là uổng phí!”
“Ông già, ông nói chuyện cho đàng hoàng cho tôi, sao ông lại nói là lãng phí chứ? Vậy những thứ đồ kia của ông nhìn thật tỉ mỉ, dùng thì lại phiền phức, đợi địch đến giết người rồi, thì ông lại chạy ra bắn tên sao?” Vị Lai cũng không kém, lời nói cũng không khách sáo một chút nào.
“Cô nhìn lại cái này của cô đi, đây là cái gì hả? Rõ ràng là sự cải thiện không đáng kể, có thể phát huy sức mạnh lên ít nhất là gấp ba lần, kết quả thì sao! Phung phí của trời mài”
“Ha ha, ông già, ông đừng cố làm ra vẻ, đồ của ông có tốt đến đâu thì cũng chỉ là thứ đồ có thể khống chế trong phạm vi một cây số thôi, ông cần phải làm cho nó thành một tay quay, bình thường có thể bắn ra năm lần, nếu bây giờ ông có thể tạo ra được thì coi như ông thăng!”
“Được lắm nhóc con, cô xem lại cái này của cô…”
Nghe tiếng cãi vã Trương Thác chợt dừng lại, anh còn tưởng Alex nói là chuyện gì, nhưng hóa ra lại là chuyện này, Trương Thác đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Dù là Vị Lai hay là ông cụ ba của Đường thị, họ đều là những người rất hiểu chuyện, chỉ có loại người có tính cách này mới có thể tạo nên thành tựu nhất định trong việc nghiên cứu khoa học.
Vị Lai sẽ tập trung vào khoa học công nghệ, còn ông cụ ba Đường thị sẽ tập trung vào độ chính xác của dụng cụ, hai người này một khi gặp nhau thì chắc chắn là sẽ đối đầu gay gắt, không thể tránh khỏi cãi nhau, đây là chuyện tốt, bởi vì như vậy thì mới có thể chứng minh rằng hai người có thể nhìn thấy những thiếu sót trong nghiên cứu của đối phương và bù đắp cho chúng.