“Không cần phải gấp gáp.’ Xương Rồng lắc lắc đầu: “Tên Dương Quốc Hưng này, không có đầu óc, lại có một tên trung thành như Dương Đức Phi, lân này chuyện truyền thừa Tây Hạ làm lớn như vậy, sau này một quãng thời gian rất dài, Dương Quốc Hưng sẽ trở thành bia đỡ đạn của chúng ta, ha ha, truyền thừa Tây Hạ, tạm thời bỏ qua thì có làm sao, trên dưới ngàn năm ở Đông Hòa, lưu lại biết bao truyền thừa, mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta bây giờ, là cái này!”
Xương Rồng nói xong, từ trong túi áo lấy ra tấm da thú mà bị Dương Quốc Hưng dùng một chiêu chém làm hai đoạn.
Tối hôm qua Khương Phát Thần khống chế Địa Giang Đồ mang Trương Thác đi đã là cực hạn, còn tấm da thú này, bọn họ không chú ý tới, coi như chú ý, cũng kiêng ky không làm gì được.
Trong mắt Xương Rồng tràn đầy sự hưng phấn: “Đây là môi giới Lâu Lan, người truyền thừa Lâu Lan đã chạy trốn, chúng ta chiếm lấy huyết mạch của anh ta, chỉ cần có thứ môi giới này, truyền thừa Lâu Lan có thể mở ra, cái truyền thừa kia, so với truyền thừa Tây Hạ, còn phải lớn hơn nhiều!”
Trong mắt cô gái tóc vàng tất cả đều là vẻ mặt không cam lòng: “Vậy thì chuyện Dương Quốc Hưng cứ thế quên đi à? Anh †a đang lợi dụng chúng ta!”
“Đương nhiên không” Trên mặt Xương Rồng rất tự tin: “Hãy chờ xem, rất nhanh, Dương Quốc Hưng sẽ đưa cho chúng ta sử dụng, đến lúc đó, còn phải đưa ra Dương Đức Phi, Dương Đức Phi kia, nhưng là một tử sĩ rất hữu dụng! Đi thôi, bắt đầu đi Lâu Lan, chuyện bên này, cũng coi như là kết thúc”
Thời gian lơ đãng trôi qua.
Bệnh viện nhân dân Châu Xuyên ở ngoài phòng cấp cứu đặc biết, toàn bộ hành lang ngoài bệnh viện đều không còn ai, bác sĩ y tá bệnh nhân một người cũng không cho phép vào, người ta chính thức đóng kín toàn bộ lối vào của tầng này.
Một mình Triệu Chính Khải đứng cuối hành lang trống không, trong phòng hút thuốc, Triệu Chính Khải đã sớm dí thuốc lá vào gạt tàn thuốc, chỗ dưới chân anh ta cũng giãm đầy tàn thuốc, toàn bộ gian hút thuốc lượn lờ khói thuốc, đủ để thấy tâm trạng Triệu Chính Khải lo lắng cỡ nào.
Từ khi bác sỹ già tiến vào phòng bệnh cấp cứu, đến bây giờ đã qua ròng rã hơn mười giờ, một chút động tĩnh cũng không có.
Lời bác sỹ, trong đầu Triệu Chính Khải liên tục vang lên, trong cơ thể Trương Thác, tại sao có thể có ba luồng khí đây?
Trong đó một lưồng, là kiếm khí Dương Quốc Hưng đánh vào trong cơ thể Trương Thác, cái này Triệu Chính Khải có thể lý giải.
Trương Thác ra tay Triệu Chính Khải cũng đã xem qua, khí của Trương Thác tràn đầy bá đạo, giống như luồng khí bá đạo cực điểm trong lời bác sỹ nói, muốn làm cho kiếm khí trục xuất khỏi thân thể Trương Thác.
Nhưng mà luồng khí còn lại là cái gì? Còn muốn thôn phệ hai cỗ khí đã có tự chủ lớn mạnh trong cơ thể Trương Thác?
Đồng thời, tại sao trong cơ thể Trương Thác trong hai luồng khí kia lại có linh tính?
Vấn đề này, Triệu Chính Khải không sao nghĩ ra, anh ta cũng đã đoán, có phải bởi vì Trương Thác là tiên liên, nhưng dù là sen tiện, vậy cũng không thể làm cho khí trong cơ thể Trương Thác có thể nắm giữ linh tính, vậy thì không phải nói có thể chế tạo ra một cường giả Khống Linh sao!
Cảnh giới Khống Linh, nào có đơn giản như vậy?
Trong lúc này, Triệu Chính Khải cũng liên hệ một vài người bạn cũ, đều chưa từng nghe nói chuyện trong cơ thể có bao nhiêu linh khí.
Linh khí của một người, từ lúc đạt tới Hóa Hình, đã xác đinh thuộc tính, mà khi nhập Phú Thần, cũng đã xác định thần ý, mỗi người, chỉ có một loại thần ý, cũng chỉ thể lĩnh ngộ loại thần ý này, mới có thể có thể điều động, bước vào Phú Thần.
Cuối cùng, loại thần ý này có linh tính, thì đạt thành Khống Linh, đây là quá trình căn bản của một Luyện Khí giả mạnh mẽ, trăm ngàn năm qua, xưa nay chưa từng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng mà hiện tại, bất ngờ như vậy, cứ diễn ra trước mắt Triệu Chính Khải như vậy.