“Hoàng Phi, kế hoạch này của con phải thay đổi đi một chút, đường Chính Nguyên là trục đường chính Bắc Nam, lượng xe cộ rất khủng khiếp, nếu cửa chính mở ở đường Chính Nguyên sẽ gây ra khó khăn đến việc ra vào của cư dân, nếu như chỉ để thuận tiện ở gần CBD, thì mở một cánh cửa phụ là được rồi, nếu như tổng giám đốc Lâm ở đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ lựa chọn đặt cửa chính ở đó cả”
“Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm!” Trên mặt Điền Hoàng Phi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Bố, tại sao bố cứ đề cập đến tổng giám đốc Lâm mãi thế, bố thực sự cho rằng con không bằng cô ta hay sao? Con đã xem kế hoạch phát triển của Nhất Lâm trong vài năm tới đây, bất động sản sẽ chiếm ba mươi phần trăm trong hướng phát triển của Nhất Lâm, khu dân cư này bây giờ sẽ trở thành bảng quảng cáo tự nhiên trong tương lai, ít nhất nó có thể tiết kiệm cho Nhất Lâm hàng chục triệu nhân dân tệ chỉ phí quảng cáo!”
“Ôi” Bố của Điền Hoàng Phi thở dài: “Đôi mắt của con vẫn còn quá nông cạn mà”
“Như thế nào gọi là nông cạn?” Điền Hoàng Phi đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, giọng nói cũng nâng cao lên vài phần: “Bố, có phải là từ trong thâm tâm của mình bố đã cho rằng người nhà họ Điền của chúng ta thua kém nhà họ Lâm đúng không? Con thừa nhận, tổng giám đốc Lâm có bản lĩnh, cô ta có thể quản lý toàn bộ Nhất Lâm gọn gàng ngăn nắp, kinh nghiệm quản lý của cô ta là thứ mà con khó có thể đuổi kịp, nhưng về phương diện đầu tư và phát triển kinh doanh, Điền Hoàng Phi con tuyệt đối không hề thua kém cô ta, lần này con muốn chứng minh cho mọi người thấy Điền Hoàng Phi con hoàn toàn có năng lực này, con không chỉ có thể khiến khu dân cư mới này hình thành một hiệu ứng quảng cáo tự nhiên, kể cả cả hướng phát triển tương lai của Nhất Lâm trong vài năm tới, con còn có thể tạo ra lựa chọn tốt hơn!”
“Hoàng Phi, thương trường giống như chiến trường, bố của con đã làm ở Nhất Lâm thời gian dài như vậy, bố cũng đã có.
lúc trẻ tuổi như con. Khi đó bố còn kiêu căng ngạo mạn hơn con nhiều, nhưng trong cuối cùng con sẽ phát…”
“Được rồi bố, bố đừng nói nữa, con tự có suy nghĩ riêng của mình, bố cứ yên tâm, con sẽ không làm xấu mặt nhà họ Điền của chúng ta đâu, Nhất Lâm dưới sự quản lý của con sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn mà thôi, đến lúc con phải tan làm rồi, cúp máy đây”
Điền Hoàng Phi nói xong, không đợi bố của cô ta trả lời, liền cúp điện thoại, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sáu giờ sáng Trương Thác đã bò ra khỏi chăn gối, trời vẫn còn rất tối.
Trương Thác đi ra sân, nhìn ngôi đình gỗ trong sân, trên mặt bất giác xuất hiện một nụ cười, anh có thể cảm giác được bản thân mình giờ phút này trong lòng đang vô cùng mãn nguyện, người và vật quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, đều đang ở bên cạnh anh, điều này khiến anh yên tâm cực kỳ.
Cái cảm giác yên tâm này, kể cả hôm mà Trương Thác lên ngôi quân vương địa ngục cũng chưa từng có.
Trương Thác đứng ở trong sân tập một bộ quyền, loại luyện tập này bây giờ đối với Trương Thác mà nói đã không còn bất kỳ tác dụng nào nữa rồi, tuy nhiên mỗi ngày anh vẫn tập một bộ như vậy theo thói quen.
Bảy giờ sáng, Trương Thác quay trở về nhà tắm rửa và chuẩn bị bữa sáng.
Vào lúc bảy giờ rưỡi, cả ba người phụ nữ lớn nhỏ trong nhà đều đã thức dậy, ngồi vào bàn ăn thưởng thức bữa sáng ngon lành do Trương Thác làm.
Lâm Ngữ Lam và Tân Như nói về các vấn đề xảy ra gần đây trong giới kinh doanh của Châu Xuyên.
Trương Thác đang trêu chọc Thiên Linh, một cảnh tượng hòa hợp vui vẻ, cứ như thể nếu thiếu sót bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác không được ổn cho lắm vậy.
“Tổng giám đốc Tân, buổi tụ họp của Hiệp hội Thương mại hôm nay cô có tham gia không?” Lâm Ngữ Lam gắp một miếng bánh mì nướng bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.
“Tôi không đi đâu” Tân Như mỉm cười: “Công ty gần đây có rất nhiều việc cần phải xử lý”
“Thiên Linh, còn con thì sao?” Trương Thác xoa cái đầu nhỏ của Thiên Linh: “Con sẽ đi chơi với mẹ Tân Như hay là đi dự tiệc với mẹ Ngữ Lam đây”
Thiên Linh ngồi ở trên ghế, cầm lấy chiếc bát chuyên dụng bằng nhựa dẻo dành cho trẻ con, húp một ngụm cháo lớn, khi nghe thấy câu hỏi của Trương Thác, Thiên Linh lấy chiếc bát sắp bị cô bé úp vào mặt ra, vươn bàn tay nhỏ bé ra lau những hạt cháo trên mặt: “Bố ơi, hôm nay Thiên Linh muốn đi chơi với những bạn nhỏ.”
Trương Thác nghe xong câu đó, cười khanh khách.