Ánh mắt ông chủ Tô lộ ra một chút khó chịu, dưới những câu nói của người nhà họ Sở, ông ta làm với nhà họ Sở, không đơn giản chỉ là kinh doanh buôn bán, mà còn là vụ làm ăn lớn hơn nữa.
Sau khi đắn đo một hồi, trong lòng ông chủ Tô quyết định, thật sự gần đây lương thực của ông ta khó đi, có một con đường mới vô cùng quan trọng với ông ta.
Đang lúc ông chủ Tô chuẩn bị đồng ý, một người làm thuê hoang mang vội vàng chạy vào trong kho lúa.
“Ông chủ! Không xong rồi! Đã xảy ra chuyện rồi!”
Người làm thuê vọt tới bên cạnh ông chủ Tô, ghé sát bên †ai ông chủ Tô thì thầm.
Vài giây sau, sắc mặt ông chủ Tô thay đổi: “Cậu nói thật sao!”
“Vô cùng chính xác đó ông chủ!” Người làm thuê thở hổn hển, dùng sức gật đầu: “Bây giờ tin tức đã truyền đến khắp các nơi rồi!”
Ông chủ Tô hít sâu một hơi, nói với mấy người Thời Minh Huy: “Ngại quá, điều kiện của mọi người, tôi không nhận lời”
Sắc mặt hai người Lưu Minh và Bùi Thư Thù khó coi hơn mấy phần.
“Bỏ đi, vậy mua giá gốc thôi” Mông Quang Hòa lên tiếng.
“Không, giá gốc tôi cũng không bán” Ông chủ Tô lắc đầu: “Bây giờ số lương thực này tôi muốn bán gấp ba lần giá gốc!”
“Gấp ba lần!”
Đều cả kinh!
Mọi người nhà họ Sở vừa nghe vậy, tất cả Sắc mặt Thời Minh Huy trâm xuống: “Ông chủ Tô, ông cố ý muốn ép nhà họ Sở chúng tôi sao?”
Một tiếng cười to từ bên ngoài kho lúa vang lên.
“Ha ha ha, nhà họ Sở các anh không cần, tôi muốn mua tất cả! Ông chủ Tô, giá gấp ba lần, ông có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu!”
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người nhà họ Sở, Thôi Lập bước nhanh vào, đi vào giữa kho lúa, ở phía sau Thôi Lập, còn có Trương Thác bọn họ đã từng gặp.
“Nhìn dáng vẻ này, nhà họ Sở các cậu cũng không thể không mua nổi lương thực chứ?” Thôi Lập khó chịu liếc mắt nhìn Thời Minh Huy một cái, ở trong mắt anh ta, Thời Minh Huy còn lấy một miếng ngọc bội lừa anh ta, nhưng Thôi Lập cũng không để ý lắm, miếng ngọc bội đó là rác rưởi, nhưng Trương Ức Thùy huynh đệ này, chính là bảo vật!
Sở Đồng Ngọc nhìn thấy Trương Thác, trên mặt xuất hiện một vẻ mất tự nhiên.
Nhưng còn Thời Minh Huy, sắc mặt bình thường, âm dương quái khí nói: “Nhìn dáng vẻ này, Thôi Lập anh đã làm không ít vụ làm ăn rồi, bây giờ thợ săn tiền thưởng dễ kiếm tiền như vậy sao? Giá gấp ba lần cũng mua? Người này, anh không lấy phủ Thành Chủ đổi tiền thưởng sao?”
Thôi Lập cười cười: “Thợ săn tiền thưởng kiếm tiền đều là liều mạng, có thể kiếm bao nhiêu chứ? Nhưng mà đã kiếm tiền không chính đáng là sự thật, tất cả việc này, cũng may mãn là có nhà họ Sở các cậu”
Thôi Lập nói, nhìn thoáng qua phía sau lưng: “Nếu không có Thời Minh Huy cậu đưa Trương Ức Thùy huynh đệ tới chỗ của tôi, Thôi Lập tôi làm sao có thể mở được một cửa hàng giám định đồ chứ? Cậu đưa một nhà giám định hàng đầu đến phủ Thành Chủ đổi tiền thưởng? Loại việc bán đứng huynh đệ của mình này mà nhà họ Sở các cậu cũng làm được, Thôi Lập tôi lại không làm được được!”
Lời Thôi Lập nói, tựa như một tia sấm sét, nổ vang bên tai người nhà họ Sở.
Anh ta nói cái gì? Trương Ức Thuỳ biết giám định? Vậy Định Bồng Các là Thôi Lập mở? Hôm nay Định Bồng Các đó phát triển như thế nào người nhà họ Sở đều thấy rõ ràng!
Trong lòng mọi người nhà họ Sở như gió nổi mây bay, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Thác.