Câu làm việc kiểu gì Trương Thác và Bạch Trình có quan hệ rất tốt. Hai người là anh em vào sinh ra tử với nhau. Những nhiệm vụ mà Trương Thác giao, Bạch Trình vẫn luôn hoàn thành rất tốt đẹp, không giống như ngày hôm nay.
Cậu Ngũ thấy Bạch Trình có chút tức giận thì vội vàng nói: “Ông chủ Bạch, anh đừng tức giận. Bình thường tôi không tiếp xúc với những người này mà giao cho thư ký làm. Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ngay lập tức”
Cậu Ngũ vừa lấy điện thoại ra thì đột nhiên một tiếng còi ô †ô vang lên.
Một chiếc Rolls Royce có biển số xe là năm con tám đang lao vào trong đám đông.
Khi những ông chủ băng đảng nhìn thấy chiếc Rolls Royce có biển số xe là năm con tám này, họ đều bỏ đi vẻ kiêu ngạo của mình. Trong lòng họ đều biết người đi xe có biển số này không phải là người mà họ có thể xúc phạm.
Cậu Ngũ định gọi điện thoại cũng cất điện thoại đi, chiếc xe này là của cậu. Cậu để thư ký của mình lái.
Chiếc xe Rolls-Royce này chậm rãi tiến vào đoàn người, dừng lại trước mặt Ngũ Cảnh Thiều.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen bước từ trên xe xuống.
Người đàn ông trung niên này chỉ là đứng ở nơi đó cũng làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm.
Tất cả ánh mắt của đám đại ca xã đoàn xung quanh đều đang đánh giá người đàn ông này.
Ngũ Cảnh Thiều bước lên phía trước, một cái tát vỗ vào sau gáy của người đàn ông trung niên, mắng: “Mẹ kiếp người tôi bảo ông tìm đâu? Ông làm việc kiểu gì vậy hả?”
Người đàn ông hé ra khuôn mặt khóc tang, vẻ mặt tủi thân nói: “Cậu chủ, những người này đều là tôi tìm tới đó “
“Ông tìm tới? Ông đi chết đi!” Ngũ Cảnh Thiều đá một cước lên người tên đàn ông trung niên: “Người ta nói là cái gì mà do Phùng Thinh Nhiên tìm tới, ông mẹ nó tên Phùng Thinh Nhiên hả?”
Ngũ Cảnh Thiều hiện tại đang một bụng lửa giận, Bạch lão đại này là do anh ta tìm rất nhiều quan hệ mới leo lên được, hiện tại thật không dễ dàng mới bảo anh ta giúp mình đi làm một chuyện, chính mình lại làm thành như vậy, làm cho đại ca của Bạch lão đại đều không vui!
“Phùng Thinh Nhiên?” Vẻ mặt người đàn ông trung niên nghi hoặc, ông ta nhíu mày nhìn vào trong xe hỏi một tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Người lái xe Rolls-Royce mở cửa xe, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống, hướng về phía Ngũ Cảnh Thiều cúi đầu: “Chào cậu chủ”
“Mẹ nó chào hỏi mấy vị đại ca này trước cho tôi!” Nhóc Ngũ lại một cước đá lên người tên lái xe: “Anh đúng là đồ không có mắt!”
Tên lái xe liền vội vàng chào hỏi đám người Trương Thác.
Người đàn ông trung niên bất mãn nhìn tên lái xe: “Tôi bảo cậu gọi người cơ mà? Người ta nói là Phùng Thinh Nhiên tìm tới!”
Tên lái xe ngượng ngùng nhìn người đàn ông cười cười: “Thư ký Chu, biệt danh bên ngoài của tôi tên là Phùng Thinh Nhiên”
Anh Chí Minh cách gần nhất vừa nghe thấy thế liền đột nhiên cả kinh, bước về phía trước, cẩn thận hỏi: “Ngài chính là Phùng Thinh Nhiên? Ngài quen biết anh Cường của chúng tôi?
“Anh Cường? Nhóc Cường khi nào lại dám xưng anh?” Ánh mắt của tên lái xe kiêu ngạo nhìn Chí Minh Thân thể Chí Minh chấn động, ở bên ngoài, có rất ít người dám gọi đại ca của anh ta là nhóc Cường, dám gọi đại ca của anh ta như vậy đều là nhân vật có mặt mũi.
“Ngài Phùng Thinh Nhiên, ngài cuối cùng cũng đến rồi” Đại ca Tề Thiên Ảnh của Thành Bắc kia vội vàng bước nhanh đến trước mặt tên lái xe: “Ngài Phùng, ngài còn nhớ tôi không, tôi là người của ông Tám, bữa tiệc lần trước từng gặp ngài một lần”
Biểu hiện của đại ca Tê Thiên Ảnh ở Thành Bắc trước mặt tên lái xe vô cùng cung kính.