“Quân Vương Địa Ngục! Dừng tay đi” Một giọng nói vang lên.
Khó bề phân rõ giọng nói này là nam hay nữ, nó được truyền ra từ âm bụng.
Trương Thác vừa nghe âm thanh này thì biết ngay chủ nhân của nó là ai.
Có một người đang đứng trên ngọn cây, mặc trang phục được làm từ vải bố và đội đấu lạp.
“Quân Vương Địa Ngục, cậu đi theo tôi, cứ giao cô bạn gái nhỏ đó của cậu cho bọn chúng, tôi sẽ bảo vệ cô ấy an toàn”
Người này vừa dứt lời bất chợt cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên đạp vào một nhánh cây khác, khẽ khàng lướt đi.
Trương Thác phất tay gọi một Địa Ngục Hành Giả nữ tới rồi giao Tân Như cho cô ta, sau đó mới nói: “Đưa cô ấy đi chữa trị, tất cả mọi người giải tán hết đi”
Địa Ngục Hành Giả gật đầu, ôm Tân Như tung người bay lên.
Những Địa Ngục Hành Giả còn lại cũng dần dần ẩn mình vào đêm tối.
Trương Thác liếc nhìn lên trên rồi dùng sức nhảy phốc lên theo cách giống hệt người mặc vải bố và biến mất tại chỗ.
Sau khi Trương Thác bỏ đi, nhóm Thai Đức Long mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc đối diện với Trương Thác, họ cảm nhận được sức ép vô cùng mạnh mẽ, áp lực này khiến họ cảm thấy khó thở tột cùng.
Trương Thác bỏ đi theo người mặc vải bố, nhảy khoảng năm phút trên các ngọn cây với tốc độ cực nhanh, khi sắp ra khỏi địa giới của thôn họ Lý thì Trương Thác mới thấy người mặc vải bố đang ở cách đó không xa, vì thế anh dừng bước lại.
“Có biết Lũng Tây Lý Thị không?” Tiếng nói của người mặc vải bố truyền đến.
Trương Thác nhìn người mặc vải bố đứng trên cây cách đây không xa.
Lũng Tây Lý Thị, trước đó cục trưởng Vi từng nhắc về nó với Trương Thác, bây giờ người mặc vải bố lại nói đến nó.
Về dòng họ này, Trương Thác hiểu sơ sơ nhưng không quá nhiều.
Trương Thác trả lời: “Từng nghe nói”
Người mặc vải bố khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Thế giới này lớn đến nỗi cậu không thể tưởng tượng nổi đâu Quân Vương Địa Ngục à. Nhắc đến thật buồn cười, đảo Ánh Sáng được một đám ngu muội tôn sùng là Thánh địa, thế nhưng ở trước mặt thị tộc thì đảo Ánh Sáng của cậu chẳng là gì cả!”
Âm thanh của người mặc vải bố vang lên, ông ta quay lại nhìn Trương Thác.
Đây là lần đầu tiên Trương Thác thấy gương mặt thật của người mặc vải bố, một khuôn mặt vô cùng già nua mặt với đôi mắt vẩn đục.
Người mặc vải bố nói, đây cũng là lần đầu tiên ông ta dùng miệng bật ra thành tiếng, giọng nói hơi khàn khàn làm người nghe rất không thoải mái: “Bây giờ cậu đã vào Ngự Khí và cũng là một thành viên của hội Thần Ẩn, có một số việc cậu nên biết, năm nghìn năm lịch sử của Đại Nam sản sinh ra vô số đứa con của trời, thời gian thấm thoắt thoi đưa nhưng có vài thế lực vẫn đang tồn tại, Lũng Tây Lý Thị là một trong số đó, là một dòng họ hoàng tộc phồn thịnh nhất Đại Nam. Lũng Tây Lý Thị được truyền thừa đến tận ngày nay, thôn họ Lý mà cậu nhìn thấy chỉ là một nhánh rất nhỏ của Lý thị mà thôi”
Trương Thác cau mày, Lý Uyên diệt Tùy rồi thành lập Đại Đường, Lũng Tây Lý Thị này là con cháu đời sau của Lý Uyên!
Người mặc vải bố tiếp tục nói: “Từ xưa tới nay, thị tộc luôn †ồn tại, họ sẽ không dễ dàng bị phát hiện ra. Trong thị tộc không thiếu cao thủ Ngự Khí, Lũng Tây Lý Thị này không phải là chỗ cậu có thể dây vào lúc này, nhớ lấy đừng tự hủy diệt bản thân mình”
Người mặc vải bố nói xong, nhẹ nhàng nhảy đáp xuống một ngọn cây rồi biến mất trong bóng tối.
Người mặc vải bố nói rất ngắn gọn nhưng lượng thông tin được truyền tải lại vô cùng to lớn.
Nếu Lũng Tây Lý Thị vẫn được truyền thừa đến nay, vậy rốt cuộc Đại Nam có bao nhiêu thị tộc? Có bao nhiêu người đang khống chế khí? Đám người nhà họ Chúc xưa kia có phải cũng là thị tộc không?