Bạch Giang Nam lộ ra một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi liền nói bảo sao Xương Rồng ông lúc nào dám nói như vậy với tôi, hoá ra là bắt nạt Bạch Giang Nam tôi đang ở cảnh giới Ngưng Khí”
“A, Bạch Giang Naml” Xương Rồng khế cười một tiếng: “Lúc trước chỉ là do được ở bên cạnh Lục Giả Hành giảng dạy, cho nên tiến bộ cấp tốc, lại đi chút đường tắt, có thể lấn át tôi một chút, bây giờ cậu trong mắt tôi chỉ như là một con giun con dế, tôi muốn giết cậu chỉ cần một ngón tay là đủ rồi”
Bạch Giang Nam khẽ lắc đầu: “Xương Rồng à Xương Rồng, đã nhiều năm như vậy mà tính cách của ông thật sự là một chút cũng không thay đổi, vẫn thích nổ to như vậy, lúc trước nguyên nhân tôi đánh ông, không phải là bởi vì ông nói nhiều sao? Vậy nên ông tuyệt đối đừng để bởi vì nguyên nhân này lại bị tôi đánh thêm một trận.”
“Chỉ bằng ông?” Xương Rồng nhíu mày.
“Đúng, chỉ bằng tôi” Bạch Giang Nam gật đầu, mỉm cười, sau đó liền thấy ông dùng khí ngưng tụ thành một thanh đao nhọn, lấy mũi đao vạch trên ngón trỏ tay phải mình một đường.
Ngón trỏ tay phải Bạch Giang Nam chảy máu, lại dùng máu tại vẽ một hoa văn kì quái lên cổ tay trái của mình, đồng thời miệng nói: “Sư tôn đi vân du thiên hạ, không hỏi thế sự, chỉ truy cầu nguyên sơ, dù tôi không đủ tư cách truyền thừa năng lực của sư tôn, nhưng ý chí của sư tôn, lại cần có tôi để truyền bá ra, tôi đã du lịch thế giới này nhiều năm, đi qua vô số hiểm địa, rốt cuộc minh bạch. Thế giới này vì sao mà biến, cũng hiểu ra vì sao sư tôn muốn điều hòa âm dương, bồi dưỡng một đóa tiên liên trên thân thể của sư đệ tôi, Luyện Khí sĩ chính là đang đấu với trời! Người càng cường đại thì càng phải nhận ảnh hưởng thế giới này, mà càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cho nên, Bạch Giang Nam tôi tự mình phong ấn bản thân, chỉ vì truy cầu nguyên sơ, lại không nghĩ rằng bởi vì cái phong ấn này, lại khiến cho một tên phế vật đắc ý quên mình, xem ra tộc Thủ Lăng tôi thật đã bị người quên đi!”
Thời điểm Bạch Giang Nam dứt lời, đồ án ở cổ tay bên trái cũng vừa lúc vẽ xong.
Một lưồng gió vô hình nổi lên, ngay sau đó, quần áo Bạch Giang Nam bay phất phới, đám người Bạch Trình đứng sau lưng Bạch Giang Nam rõ ràng nhìn thấy có một luồng gió lốc hình xoắn ốc đang bao phủ khắp người Bạch Giang Nam, luồng xoắn ốc phóng lên xông thẳng tới tận chân trời.
Trên thân Bạch Giang Nam đang không ngừng gia tăng một loại khí thế khiến người khác phải run sợ.
Sắc mặt Xương Rồng không ngừng phát sinh biến ảo.
Bạch Giang Nam nhắm mắt, có thể nhìn thấy trên mặt của ông đang lộ ra thần sắc hưởng thụ.
Luồng gió xoắn ốc hung bạo đang bao phủ quanh người Bạch Giang Nam kia đâm thẳng lên trời khuấy động những đám mây đang trôi bồng bềnh.
Chừng mười mấy giây sau, Bạch Giang Nam mở hai mắt ra, tại thời khắc này, trong mắt của ông lấp lóe tinh quang, luồng gió xoắn ốc hung bạo đột nhiên tiêu tán, bùng nổ về phía xung quang.
Đám người Bạch Trình ở sau lưng Bạch Giang Nam không chịu ảnh hưởng gì nhưng đám Xương Rồng lại liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Bạch Giang Nam trước mặt.
Tại thời khắc này, Xương Rồng cảm nhận được một loại áp lực cường đại trên thân Bạch Giang Nam.
Bạch Giang Nam hung hăng duỗi lưng một c: chà, rất lâu rồi cũng không trải nghiệm qua cảm giác như vậy nữa, ở tại cảnh giới Ngưng Khí quá lâu, lại ngay lập tức nhảy vọt lên Phụ Thần giai đoạn cuối như thế này, thật là có chút không thích ứng được, ông nói xem đợi lát nữa lúc đi đường có thể té ngã hay không?”
Phụ Thần giai đoạn cuối!
Năm chữ vô cùng đơn giản Bạch Giang Nam khiến cho trong lòng bọn người cùng Khỉ Đột Khổng Lồ đều mãnh liệt nhảy một cái!
Toàn bộ bọn người Khỉ Đột Khổng Lồ đều ở cảnh giới Phụ Thần, đây càng khiến cho bọn họ hiểu rõ, tiến vào Phụ Thần có bao nhiêu khó, mà chênh lệch giữa các đẳng cấp Phụ Thần lại có bao nhiêu lớn.
Đều nói, Ngưng Khí giai đoạn giữa cùng giai đoạn cuối là một cái đường ranh giới, nhưng trên thực tế, một người có thực sự cường đại hay không thì phải nhìn chính xác hơn là cảnh giới Phụ Thần!
Sau khi bước chân vào cảnh giới Phụ Thần, thần ý ẩn chứa ở bên trong một người luyện khí mới triệt để hiển hiện ra.