Nhường cho người khác! Nghe Trương Thác nói vậy, người phụ trách của ba nhà đều dựng đứng lông mày.
“Ha ha ha ha!” Trương Thác lại cười âm lên: “Các người đừng khẩn trương, tôi chỉ đùa thôi. Nếu tôi mà nhường vị trí thì các người còn lấy gì để tranh giành đây? Đúng không nào? Tôi còn rất thích xem tiết mục chó cắn chó”
Lời nói của Trương Thác khiến người của ba nhà đều giận dữ. Họ siết chặt nắm tay, kìm nén cơn giận trong lòng, bởi vì họ biết Trương Thác chẳng qua là đang nhảy nhót lần cuối mà thôi, cậu ta chỉ có thể ngông cuồng được một lát, tí nữa tha hồ mà khóc.
Trương Thác lười biếng vươn tai, mân mê cúc áo một lát rồi đưa mắt nhìn Thất Tinh Bắc Đẩu: “Tôi bảo này, bảy lão già các người cứ chém gió mãi thì có gì hay? Tôi đang ngồi ngay chỗ này này, sao mấy người không ra tay đi?”
Thiên Xu hét lên: “Họ Trương! Mày đừng cuồng vọng! Chờ lát nữa tha hồ mà khóc!”
“Tha hồ mà khóc?” Trương Thác trầm tư một chút, sau đó làm mặt mếu: “Thế này ấy hả?”
“Mày!” Thiên Toàn chỉ vào Trương Thác.
“Tôi cái gì mà tôi” Trương Thác trợn trắng mắt: “Tôi đã bảo rồi, các người bất mãn cái gì thì cứ giải tỏa luôn đi, các người đều đặt một chân vào quan tài rồi, đừng có chết vì tức giận đấy nhé, khi đó có lẽ tôi sẽ phải hát chúc mừng năm mới trên mộ của các người đấy”
“Thằng nhãi miệng còn hôi nữa, mày đang sỉ nhục bọn tal”
Thiên Cơ giận run cả người.
Trương Thác bĩu môi: “Tôi thấy lão già các người nói chuyện thú vị thật đấy. Tôi đều sỉ nhục các người ra mặt mà các người còn cứ phải nhắc lại cơ, sợ người khác không biết tôi đang sỉ nhục các người hả?”
“Mồm miệng bén nhọn! Chờ lát nữa ta sẽ bẻ răng mày!”
Ngọc Hành cũng giận run người.
Với tư lịch của bảy người này, ở trong Cửu Cục đi đến đâu mà không được người khác gọi là tiền bối? Đã bao lâu không có người dám ăn nói với họ kiểu đó!
Thất Tinh Bắc Đẩu đã quen với thái độ cung kính của người khác. Mỗi một động tác của Trương Thác, cho dù chỉ là ánh mắt đều khiến họ vô cùng giận dữ.
“Thằng nhãi họ Trương!” Thiên Xu giận run người, giơ tay cầm chuôi kiếm sau lưng: “Nếu mày đã tuyên chiến với Cửu Cục bọn ta thì Cửu Cục cũng không sợ Hội Thần Ẩn chúng mày!”
Thiên Xu rút trường kiếm sau lưng, thân kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Trong đám đông, người của thế lực đối đầu với Trương Thác đều cười lạnh. Họ Trương này quá bừa bãi, bây giờ Thiên Xu đã rút kiếm, Trương Thác muốn rửa sạch tội danh khơi mào chiến tranh cũng không được.
Ma Y đứng dậy, giọng khàn khàn nói: “Đạo hữu Thiên Xu, các người thực sự muốn đối phó với giáo chủ tương lai ngay trong Hội Thần Ẩn Đông Châu này hả?”
“Giáo chủ tương lai?” Người phụ trách nhà họ Tiết cũng đứng dậy: “Ma Y, Trương Thác chủ động khơi mào chiến tranh, làm trái với nguyên tắc của Hội Thần Ẩn, e rằng giáo chủ tương lai sẽ không liên quan tới cậu ta đâu”
“Đúng thế!” Người nhà họ Kim cũng đứng lên nói: “Trương Thác đã làm chuyện như vậy mà còn đòi làm giáo chủ Hội Thần Ẩn đại lục Đông Phương ư? Cậu ta không có tư cách, dù sao nhà họ Kim chúng tôi sẽ không đồng ý!”
“Bát Kỳ Bộ chúng tôi cũng không đồng ý Trương Thác tiếp tục đảm nhiệm vị trí ứng cử viên giáo chủ của đại lục Đông Phương” Uemura Otoha cũng lên tiếng.
“Hội Thần Ẩn chúng tôi tồn tại là để giữ gìn hòa bình thế giới luyện khí giả, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cố ý khơi mào chiến tranh, càng không thể cho hắn đảm nhiệm chức vị quan trọng”