Chị Tuể quét mắt nhìn qua Trương Thác, sau đó lên tiếng: “Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Cái gì bao nhiêu tiền?” Vẻ mặt của Trương Thác khó hiểu.
“Được rồi, không cần phải giả bộ, ông Đổng cho cậu một chỗ tốt để cậu có thể tham gia thi đấu. Cậu cần tôi cho bao nhiêu tiền để có thể từ bỏ!” Chị Tuệ nói thẳng.
Trương Thác vô cùng khôn khéo, vừa nghe được những lời này thì lập tức hiểu ra lý do mà mấy ngày nay chị Tuệ lại tỏ thái độ với mình như vậy, đây là không muốn để mình thay ông Đổng tham gia thi đấu. Còn về nguyên nhân thì Trương Thác căn bản không cần biết, đơn giản chỉ là sự hỗn loạn của một số lợi ích cá nhân ở bên trong. Suy cho cùng thì không phải ai cũng có thể tham gia cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten, mỗi một người muốn tham gia cuộc thi này thì đều cần phải có một số tư cách nhất định, trùng hợp thì ông Đổng là người có thể cho người khác tư cách này, nhưng cũng không thể cho quá nhiều người.
Đối với một đầu bếp mà nói, có thể nhận được giải thưởng Mountbatten kia thì tương đương với vinh dự cao nhất trong giới đầu bếp, còn nếu không lấy được thì cũng không có vấn đề gì, có thể tham gia cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten thì chính là một sự chứng minh về bản thân rồi. Sau này khi đi ra ngoài thì cho dù có đến bất kỳ đâu, chỉ cần nói một câu là đã từng tham gia cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten thì sẽ được mọi người coi trọng.
Lần thi đấu này tương đương với một cơ hội mạ vàng vô cùng tốt! Nếu không phải trong lòng ông Đổng có một loại cố chấp đối với giải thưởng này thì ông ta căn bản không cần nỗ lực đưa nhiều lợi ích như vậy cho Trương Thác, ngược lại sẽ có rất nhiều người muốn mang lại lợi ích cho ông Đổng để đổi lại một cái tư cách.
“Nói chuyện đi!” Chị Tuệ thấy Trương Thác im lặng thì có chút không kiên nhẫn: “Cậu muốn bao nhiêu tiền mới từ bỏ”
“Không cần” Trương Thác lắc lắc đầu: “Chị nói một tiếng với ông Đổng là tôi đi trước là được, cảm ơn chú ấy đã chăm sóc tôi hai ngày nay, nếu có cơ hội thì tôi sẽ báo đáp lại cho chú ấy”
Giọng của Trương Thác trầm xuống, anh bước lên, vòng qua chị Tuệ rồi sải bước rời đi.
Chị Tuệ nhìn bóng dáng của Trương Thác. Phun một ngụm nước bọt ở trên mặt đất: “Thứ gì đâu, còn muốn báo đáp sao? Nói thật dễ nghe!”
Chị Tuệ đuổi theo Trương Thác, sau khi nhìn thấy anh hoàn toàn rời khỏi khách sạn thì mới thở một hơi nhẹ nhõm, chị ta móc di động ra rồi bấm một dãy số gọi đi: “Nhanh, em đã sắp xếp tốt cho anh rồi, bây giờ anh đi qua đây đi, em đi nói chuyện với ông Đổng!”
Trương Thác quả thật không nói đùa với chị Tuệ, bản thân anh cũng không nghĩ sẽ đi tham gia cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten. Cái này không phải anh lừa dối ông Đổng, mà là với tình huống bây giờ của anh, muốn tham gia những việc vặt như vậy thì tiền đề thứ nhất chính là giải quyết vấn đề trước mắt.
Bây giờ du thuyền đã cập bến, không phải ở trên biển rộng, Trương Thác tin rằng người của Phản Tổ Minh tuyệt đối sẽ không để mặc cho mình đi vào giữa thành phố. Nếu đêm nay Phản Tổ Minh không ra tay thì Trương Bá Minh không tin, mà từ trước đến nay việc ngồi chờ chết không phải là tính cách của Trương Thác.
Sau khi Trương Thác rời khỏi khách sạn thì trực tiếp lái xe đi vào cảng.
Có rất nhiều con thuyền đang dừng ở cảng, du thuyền bình thường hay du thuyền sang trọng thì chỗ nào cũng có.
Trương Thác còn nhìn thấy rất nhiều trai xinh gái đẹp đang đứng lựa chọn du thuyền, chuẩn bị thuê một cái để tổ chức party trên biển.
Trương Thác lựa chọn cửa hàng có tương đối ít người.
“Xin chào anh, anh có yêu cầu gì không?” Trương Thác vừa đi qua thì một cô gái trẻ trung xinh đẹp liền chủ động đi đến, cũng không bởi vì bộ đồng phục đầu bếp trên người của Trương Thác mà tỏ ra bất cứ thái độ ghét bỏ nào.
Kiểu người bán hàng xem trọng người chế biến đồ ăn đã rất ít, đối với mỗi một khách hàng đều duy trì một thái độ tốt.