Trương Thác vẫn còn nhớ lúc đầu ông cụ Lục đã hình dung Đông Hòa như một con rồng đang ngủ say, một khi bị đánh thức sẽ khiến cho toàn bộ thế giới bị đảo lộn!
Trương Thác gạt bỏ kế hoạch chơi cùng Thiên Linh, trực tiếp bắt một chiếc xe chạy đến sân bay.
Trên đường đi, Bạch Bảo Nhân chủ động gọi điện cho Trương Thác.
“Sư thúc, phía trên với mới yêu cầu con liên lạc với người.”
“Ừ, con có tham gia hoạt động lần này không?” Trương Thác hỏi.
“Không tham gia” Bạch Bảo Nhân trả lời một cách dứt khoát: “Sư thúc, người cũng biết còn vừa xuất hiện liền đại biểu cho Cục Chín, chỉ là chịu sự kiểm soát của công ước, Cục Chín không thể tùy tiện ra tay, những người tham gia hoạt động lần này đều vừa mới gia nhập Cục Chín, những người này… nói thế nào nhỉ, có chút kiêu ngạo. “
“Không thành vấn đề, tôi đã từng thấy qua không ít người kiêu ngạo, hiện thực sẽ cho bọn họ một cái tát nhớ đời.”
Trương Thác thờ ơ nói: “Nói một chút chuyện lần này đi, bọn họ muốn làm cái gì?”
“Con không biết chỉ tiết cụ thể, chỉ nghe nói rằng có một di tích xuất hiện ở Nước Cổ Hi, chuyện này đã gây ra tiếng vang rất lớn, hiện tại thế lực của các ngước đều đang chuẩn bị”
Trương Thác thở dài: “Nước Cổ Hi được mệnh danh là nơi sản sinh ra nền văn minh phương Tây, nơi đó xuất hiện di tích sợ rằng không phải là đồ chơi đơn giản”
Một tiếng đồng hồ sau, Trương Thác nhìn thấy tám bóng người ở cổng đón của sân bay.
Trương Thác lấy thoại ra và so sánh với những bức ảnh mà Bạch Bảo Nhân đã gửi cho anh liền xác định tám người này chính là những người mà mình phải gặp mặt vào lần này.
Có bốn nam và bốn nữ trong tám người kia, hai nam hai nữ trong đó là người thuộc đội thám hiểm, hai nam hai nữ còn lại chính là người mới của Cục Chín đi theo bảo vệ cho những người của đội thám hiểm.
Trương Thác đánh giá tám người này, ánh mắt của anh phần lớn nhìn vào bốn người mới của Cục Chín.
“Chậc chậc, Cục Chín này cũng giấu thật kỹ đấy, chỉ bốn người mới này mà đã có sức mạnh như vậy rồi, nhưng mà bọn họ chỉ tập trung vào việc nâng cao năng lực của mình còn những phương diện khác thì sẽ trở nên kém xa”
Trương Thác để ý rằng bốn người mới của Cục Chín này khi vừa bước ra khỏi máy bay liền nhìn về xung quanh, mỗi một người đều rất trẻ và đều ở độ tuổi hơn hai mươi tuổi, trên gương mặt đều mang theo vẻ không cho người lạ đến gần giống như đang sợ người khác không biết bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng vậy.
Bốn người còn lại đều kéo theo một chiếc rương lớn của riêng mình, Trương Thác đoán rằng chắc hẳn những đồ vật được chứa ở trong đó đều là một số thiết bị thám hiểm.
Trương Thác bước nhanh về phía tám người kia và nói với một người đàn ông trung niên ở độ tuổi hơn năm mươi tuổi: “Có phải giáo sư Lưu không ạ? Xin chào, tôi là người phụ trách của công ty bảo vệ Hằng Minh ở Châu Xuyên”
Bạch Bảo Nhân đã nói với Trương Thác rằng Cục Chín đã thông báo cho những người của đội thám hiểm rằng sẽ tìm một công ty an ninh ở Châu Xuyên đến đây phối hợp với bọn họ, những người này không hề biết về thân phận thực sự của Trương Thác.
“Đúng, tôi họ Lưu, cậu là cậu Trường phải không, không ngờ rằng cậu lại trẻ đến như vậy” Người đàn ông trung niên được gọi là giáo sư Lưu nhìn Trương Thác một cái và vươn tay phải của mình ra.
Trương Thác cũng vươn tay ra, sau khi hai bên bắt tay với nhau thì Trương Thác liền chỉ hía lối ra vào của sân bay: “Mọi người, tôi đã chuẩn bị xe “Cậu Huyền, đã làm phiền cậu rồi”
Bốn người mới của Cục Chín nhìn vào Trương Thác một cái với ánh mắt tràn đầy sự xem thường, bọn họ đến từ Cục Chín nơi mà có vô số cao thủ, cho dù bọn họ là người mới thì cũng từng trải qua nhiều đợt chọn lọc mới có thể vào được Cục Chín, bây giờ khi nhìn thấy công ty an ninh của một thành phố nhỏ bé như Châu Xuyên liền cảm thấy vô cùng khinh thường.
Trương Thác cũng không để ý đến điều này, trước khi anh đến đây thì đã được nghe nói về sự kiêu ngạo của những người mới này từ phía Bạch Bảo Nhân.