Trình Vũ càng nắm chặt tay hơn, nhìn chằm chằm Vương Trúc, ông ta đoán Vương Trúc nhất định đã biết được chút tin tức, biết mình có uy hiếp đối với địa vị của hắn, cho nên mới đặc biệt làm ra chuyện này để doạ mình.
Lồng ngực Trình Vũ không ngừng dâng lên xẹp xuống, nhìn chăm chằm Vương Trúc hơn mười giây, sau đó mới buông nắm đấm ra: “Được rồi, tôi về đội với anh!”
Đội Lưỡi Đao không ở Yên Hoa, mà ở trong khu rừng mưa của tỉnh Vân Điền.
Một chiếc trực thăng chuyên dụng đã cất cánh tại sân bay Yên Hoa, đội người Trình Vũ và Toàn Dũng đã cất cánh một lần nữa trước khi rời sân bay Yên Hoa.
Bên trong trực thăng, Vương Trúc đang đi đi lại lại trong khoang, ánh mắt quét qua đội của Toàn Dũng, trầm giọng nói: “Lần này ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài còn làm gì?
Toàn Dũng, cậu tới báo cáo hành trình đi. Đừng bỏ lỡ một chút chỉ tiết nào, tuyệt đối không được bỏ sót!”
Vương Trúc chăm chú nhìn Toàn Dũng.
Toàn Dũng vô thức liếc nhìn Trình Vũ, và khi nhìn thấy cử chỉ im lặng của Trình Vũ, anh ta hít một hơi thật sâu và nói: “Đội trưởng Vương, lần này chúng tôi truy lùng những kẻ đào †ẩu ở bốn thành phố, và cuối cùng là đánh ngã những kẻ đào †ẩu ở Châu Xuyên, trong khoảng thời gian này..”
“Chọn điểm mấu chốt!” Vương Trúc đột nhiên hét lên: “Tôi hỏi chính là, ngoài hoàn thành nhiệm vụ, các cậu còn làm cái gì nữa?”
Toàn Dũng trả lời: “Đội trưởng Vương, sau nhiệm vụ, chúng tôi dưỡng thương tại bệnh viện Châu Xuyên.”
“Thật sao?” Vương Trúc lại nhìn về phía đội Toàn Dũng: “Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ hồi phục vết thương, các cậu không làm gì sao?”
Mấy người Sử Ca nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu.
“Được” Vương Trúc phủi tay: “Trình Vũ, lần này sao lại tới Châu Xuyên?
Trình Vũ gác hai chân lên nhau: “Các thành viên bị thương, tôi đi đón bọn họ trở về, có gì sai sao?”
Vương Trúc cười giễu cợt: “Đón người cũng nên trở về đội, cậu đưa bọn họ đi Yên Hoa làm gì?”
“Vương Trúc, anh có ý tứ gì!” Trình Vũ đột ngột đứng lên, nhìn thẳng vào Vương Trúc: “Anh cố ý gây khó dễ với tôi? Từ khi nào, Trình Vũ đây làm gì, cũng đến lượt anh để ý hả Vương Trúc! Anh có gì bất mãn lại lôi ra trút lên đầu tôi phải không!”
Vương Trúc nhìn bộ dạng của Trình Vũ lắc đầu: “Tôi không có gì bất mãn đối với anh cả, chỉ có điều…”
“Chỉ là cái gì?” Trình Vũ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Vương Trúc ở cự ly gần.
Vương Trúc cười cười: “Chờ sẽ biết”
Đám người Vương Trúc đi trực thăng rất nhanh, và vị trí của trụ sở Lưỡi Đao ở tỉnh Vân Điền được che giấu rất chặt chẽ, ngay cả người dân địa phương tỉnh Vân Điều cũng không biết rằng có một đội Lưỡi Đao. Tuy xuất thân chính thức, cũng là một đội thế lực ngầm, tự nhiên sẽ không dễ dàng lộ ra trước mặt người thường.
Trong rừng mưa của tỉnh Vân Điền, có một hố sụt, những hố sụt xung quanh hầu hết là những mối nguy hiểm tự nhiên, nhiều nơi cũng chính thức bị cấm và mọi người không được phép vào.
Xung quanh hố trời có những thác nước bay xuống, và giữa màu trắng bàng bạc ấy, đó là trụ sở của Lưỡi Đao.
Trụ sở Lưỡi Đao được chia làm hai phần trên mặt đất và dưới lòng đất, khi trực thăng đến đỉnh điểm có thể thấy toàn bộ hố trời đã sụp đổ một nửa, khói dày đặc bốc lên từ trụ sở Lưỡi Đao.
Ánh Sáng sao?
Khói đen dày đặc hướng thẳng lên bầu trời, tất cả các tòa nhà trên mặt đất của căn cứ Lưỡi Dao, toàn bộ đều biến thành đống đổ nát.
Toàn Dũng và những người khác trên máy bay thẫn thờ nhìn cảnh tượng trong căn cứ trong chớp mắt này.