Bàn trà trong phòng bao đã vỡ tan tành.
#Wị Lai, thuốc an thần!” Bạch Trình hét lớn một tiếng. Gần như cùng lúc đó, bốn người Hải Thần, Tóc Đỏ, Alex và Pease đều phóng về phía Trương Thác, túm lấy hai tay Trương Thác.
“Cút ngay!” Trương Thác khẽ quát một tiếng, dùng sức hất tay lên, trông chỉ nhẹ nhàng như thế mà đã khiến đám người Alex suýt nữa bị Trương Thác quăng ra hết.
“Mau lên!” Sắc mặt Bạch Trình lo lắng, lại thúc giục nói.
Vị Lai vội vàng đưa một ống thuốc y hệt như ở trong quán ăn đêm lúc trước ra, Bạch Trình cầm lấy ống thuốc, dùng sức đâm kim tiêm vào cổ Trương Thác.
Một ống thuốc an thần được Bạch Trình tiêm vào trọn vẹn.
“Không được, không có tác dụng!” Alex cắn chặt răng.
“Tiếp nữa!” Bạch Trình lại chìa tay ra.
“Với tình huống hiện giờ của anh cả, những thứ thuốc an thần này đã không có hiệu quả gì với anh ấy nữa, dùng cái này đi” Vị Lai lại đưa một ống thuốc khác ra.
Bạch Trình cũng chẳng hỏi đó là cái gì, lại đâm vào cổ Trương Thác.
Sau khi ống thuốc này được tiêm hết vào, vẻ mặt của đám người Alex cũng trở nên dễ chịu hơn.
“Có hiệu quả rồi! Sức lực của anh cả đang dần yếu đi”
Bạch Trình cũng nhìn thấy sắc mặt Trương Thác từ từ khôi phục như bình thường, hơi thở chết chóc lan tràn cũng dịu dần đi, rồi sau đó trở nên mệt mỏi, hai mắt Trương Thác từ từ khép lại, cả người ngã gục về phía trước.
Bạch Trình nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Trương Thác mới khiến Trương Thác không bị ngã lên mặt đất.
Nhìn thấy hiệu quả của thuốc, Vị Lai thở ra một hơi dài.
Bạch Trình giúp đỡ Trương Thác lên nằm xuống ghế sô pha bên cạnh.
Những người còn lại tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Bạch Trình thấy bây giờ hiển nhiên Trương Thác đã ngủ mê mệt rồi.
Bạch Trình cất tiếng hỏi: “Vị Lai, thuốc ban nãy của cô là cái gì thế?”
“Thuốc gây mê liều nặng, một liều thuốc này có thể gây mê cả một con voi, hẳn là có thể để anh cả nghỉ ngơi cho tốt một đêm” Vị Lai lấy lại ống thuốc từ trong tay Bạch Trình, cất đi.
Một liều thuốc mê có thể gây mê cả một con voi mới khiến Trương Thác dịu xuống được, có thể thấy thân thể bây giờ của Trương Thác rốt cuộc đã mạnh mế tới nhường nào.
Bạch Trình nghe vậy thì kinh ngạc: “Cô đã có chuẩn bị từ trước rồi ư?”
Vị Lai không trả lời mà nhìn về phía Phục Bá Trọng: “Chúng †a vẫn nên làm rõ xem chuyện gì đã xảy ra cái đã, lúc nãy rốt cuộc sao lại thành thế này?”
Giờ phút này Phục Bá Trọng đã đứng lên từ trên mặt đất, lòng còn sợ hãi mà nhìn cái bàn đã tan tành, hít sâu một hơi, ổn định lại trái tim run rẩy rồi mới mở miệng nói: “Các vị đại nhân, chắc các vị cũng biết cái gì gọi là thôi miên nhỉ? Nhưng mà cách dẫn dắt tiềm thức của người bị thôi miên đặc biệt này là do phát hiện được chỗ thiếu sót trong tâm lý của người bị thôi miên”
Lúc Phục Bá Trọng nói chuyện, ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự sợ hãi vừa rồi. Điểm ấy rất dễ để giải thích, cho dù ai đối mặt với trạng thái điên cuồng của quân vương địa ngục cũng sẽ bị doạ không nhẹ. So ra Phục Bá Trọng cũng coi như là có chút lý trí, kêu lên trong thời điểm mấu chốt, nếu không anh ta sẽ rơi vào kết cục gì, bản thân Phục Bá Trọng cũng chẳng dám nghĩ tới.
“Cậu nói tiếp đi” Đám người Bạch Trình nghe.
Phục Bá Trọng gật đầu: “Đại nhân Satan có được phòng tuyến tâm lý vượt xa người bình thường, cho dù đã bị cồn gây mê, tôi cũng không tài nào dẫn dắt được cảm xúc trong tiềm thức của đại nhân. Tất cả những vấn đề tôi hỏi ra đại nhân đều không để ý tới, cho nên tôi chỉ có thể thử dẫn dắt cảm xúc tàn bạo trong đáy lòng đại nhân.”
“Anh đang chơi với lửa đấy!” Cảm xúc của Vị Lai đột nhiên bị kích thích, kêu lên một tiếng: “Thế mà anh lại dẫn dắt cảm xúc tàn bạo trong đáy lòng anh cả! Anh có biết mấy năm nay anh ấy trải qua như thế nào không? Cảm xúc tàn bạo tích tụ trong đáy lòng anh ấy không phải thứ anh có thể tiếp nhận được đâu!”