Ngụy Trung Minh là người làm kinh doanh mấy chục năm nay, ông ta rất khó để tin vào cái gọi là bánh mật từ trên trời rơi xuống này. Trong mắt ông ta, đó chỉ là thủ đoạn của tập đoàn Nhất Lâm, chẳng hạn như huy động cổ phiếu…, vừa tự biên tự diễn, vừa tung ra thông tin giả, khiến làn sóng cổ phiếu tăng lên rồi lại nhẹ nhàng thu hoạnh làn sóng này như gặt rau hẹ. Chuyện như vậy không phải chưa bao giờ xảy ra ở trong giới kinh doanh tại Đông Hòa này.
Ngụy Trung Minh đã từng nhìn thấy cũng như chạm trán nhiều lần với cách tập đoàn Nhất Lâm tiếp cận tập đoàn tập đoàn Khải Trung. Trước đây cũng từng có người dùng chiêu trò nghìn tỷ đồng ngụy trang, có y muốn hợp tác với tập đoàn Khải Trung để rồi cuối cùng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.
Vì vậy, Ngụy Trung Minh rất phản đối việc tập đoàn Nhất Lâm tìm tới mình bàn chuyện hợp tác. Ông ta hiện tại có chút mâu thuẫn, vì người bạn kia của ông ta cũng là người bạn già lâu năm, ông không muốn khiến bên kia mất hết mặt mũi nên chỉ có thể gặp mặt nói chuyện rõ ràng một lần cho xong.
Nhưng Ngụy Trung Minh không ngờ rằng người tập đoàn Nhất Lâm cử tới là nhân vật quan trọng với tập đoàn Nhất Lâm, càng không ngờ bọn họ lại là hai người trẻ tuổi như vậy.
Với thân phận của Ngụy Trung Minh, ông ta tất nhiên không biết ai là người nắm quyền điều hành tập đoàn tập đoàn Nhất Lâm.
Trước khi tới đây Lâm Ngữ Lam tất nhiên đã kiểm tra tư liệu của Ngụy Trung Minh, khi thấy Ngụy Trung Minh tới cô ngay lập tức đứng dậy: “Chào tổng giám đốc Ngụy, tôi là Lâm Ngữ Lam tới từ tập đoàn Nhất Lâm ở Châu Xuyên, người này là chồng của tôi, Trương Thác”
Lâm Ngữ Lam chủ động đưa tay tự mình giới thiệu.
“Ừm!” Ngụy Trung Minh gật đầu xem như chào hỏi, cũng không có đưa tay đáp lại: “Tôi có nghe ông Tân nói qua, hai người muốn bàn chuyện hợp tác với tập đoàn tập đoàn Khải Trung chúng tôi sao?”
“Đúng vậy!” Lâm Ngữ Lam thu tay lại giữa không trung rồi nói vào thẳng vấn đề: “Tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi hiện tai có một lượng vốn lưu động lớn, mà hướng phát triển quý công ty lại phù hợp với điều kiện của chúng tôi. Nên tôi nghĩ phương thức hợp tác của chúng ta sẽ rất đa dạng và có thể coi là một liên minh mạnh mẽ”
Ngụy Trung Minh nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường, ông ta nói: “Xin lỗi, cho tôi nói thật mặc dù quý công ty gần đây rất có tiếng tăm cùng với mười năm nghìn tỷ đồng vốn lưu động quý công ty nhất định được ca tụng là nhà giàu số ở Đông Hòa này, nhưng số tiền đó của công ty cô quá mức kỳ lạ. Còn liên minh mạnh mẽ cô nói, tôi xin lỗi lời này có chút khó nghe nhưng tôi không cho rằng tập đoàn Nhất Lâm của cô có thể được ca tụng là mạnh”
Nghe vậy, Lâm Ngữ Lam cũng không tức giận, cũng không xấu hổ, từ lâu cô đã nghĩ đến chuyện tìm đối tác sẽ gặp phải chuyện gì, ngay cả chính Lâm Ngữ Lam cũng từng nghĩ tới nếu một công ty nhỏ đột nhiên chạy tới trước mặt cô rồi nói họ có mấy nghìn tỷ đống thì Lâm Ngữ Lam cũng sẽ chẳng thèm ngó tới, đây vốn là bản chất của con người, không ai tin là có miếng bánh trên trời rời xuống nhất là trong giới kinh doanh.
Lâm Ngữ Lam tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Ngụy, xin chờ một chút, làm sao ông biết tập đoàn Nhất Lâm chúng tôi không có thực lực? Tôi nghĩ, lân hợp tác này không chỉ đem lại lợi ích cho tập đoàn Nhất Lâm mà ngay cả quý công ty cũng có thể thu về những lợi ích khác từ việc này. Tổng giám đốc Ngụy là người làm ăn lâu năm chắc hẳn sẽ không từ chối một cuộc buôn bán tự dâng tới cửa như vậy đúng không? Ngay cả nghe cũng không muốn nghe mà chỉ lập tức từ chối cũng không phải là việc mà một doanh nhân có trình độ sẽ làm”
Ngụy Trung Minh trong mắt lộ ra vẻ tò mò, điều khiến ông †a tò mò không phải là sự hợp tác mà Lâm Ngữ Lam nói tới, mà ông ta tò mò vì sự tự tin tới từ Lâm Ngữ Lam.
“Thật thú vị!” Ngụy Trung Minh mỉm cười: “Cô bé, cô rất giống tôi trước đây, cũng rất nhạy bén. Tốt lắm, cô đã nói muốn nói chuyện vậy chúng ta hãy nhờ một chút, tối nay cũng có một tập đoàn muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, không bằng chúng ta cùng nhau nói chuyện, thấy thế nào?”
Khi nói những lời này Ngụy Trung Minh cũng có ý muốn thử cô, nếu tập đoàn Nhất Lâm thật sự có đủ tự tin thì căn bản sẽ không để ý việc có người khác hay không, còn nếu thực sự không đủ khả năng thì chính là một cái vỏ rỗng rồi sợ hãi rút lui.
Lâm Ngữ Lam nở nụ cười tự tin: “Đương nhiên, tất cả do tổng giám đốc Ngụy quyết định”
“Ha ha” Ngụy Trung Minh bật cười: “Tốt lắm, cũng đã tới giờ cơm tối, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện. Nếu hai vợ chồng không có lái xe tới thì có thể ngồi xe của tôi cũng được”
Ngụy Trung Minh nói xong quay đầu rời khỏi phòng tiếp khách.
“Cảm ơn tổng giám đốc Ngụy” Lâm Ngữ Lam nhanh chóng mở miệng rồi sau đó năm tay Trương Thác đi theo.
Đô Thành rất lớn cũng hay xảy ra ùn tắt giao thông, muốn từ phía nam Đô Thành tới phía bắc Đô Thành cũng phải mất rất nhiều thời gian lái xe, e rằng có thể đi một vòng quanh tỉnh Tây Hạ.