Tường thành từ từ ngăn lại ánh mắt của Bạch Trình làm cho Bạch Trình chỉ thấy bóng người của Trương Thác đang vẫy tay.
Bầu trời sa mạc, quang đãng không mây, đến cả bầu trời đêm, trăng tròn như đang ở trên đỉnh đầu, dường như có thể chạm được.
Trương Thác đứng bên bờ nhà tù của địa ngục, chắp tay yên lặng đứng nhìn, biểu cảm không thay đổi.
Một tiếng đã qua… Hai tiếng đã qua…
Ước chừng khoảng ba tiếng sau, tư thế đứng im của Trương Thác như pho tượng vậy.
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Vẻ mặt không thay đổi của Trương Thác, đột nhiên cười lên, nói lẩm bẩm trong miệng: “Tới rồi”
Ngay lúc Trương Thác vừa nói chữ ‘rồi”, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trương Thác khoảng hai mươi mét, thậm chí Trương Thác không thể thấy cơ thể của đối phương, nếu không phải trên người đối phương có khí cơ mạnh mế thì Trương Thác không thể phát hiện ra Ngay sau đó, một loạt bóng người xuất hiện, bao vây lấy Trương Thác.
Trương Thác quan sát thấy khoảng chừng mấy chục.
người, những người này, người yếu nhất ở cảnh giới khí ngưng Sơ Kỳ, có thể thấy hội Thần Ẩn này có biết bao nhiêu kẻ mạnh.
Từng người một đến bên cạnh Trương Thác và một luồng hơi thở mạnh mẽ cũng tràn ngập quanh đây. Ngay cả Trương Thác cũng cảm thấy một áp lực mạnh mẽ.
Nếu là thay đổi tình hình, chỉ sợ không chịu đựng nổi áp lực này.
Sau khi những người này đến, không ai gây ra tiếng động nào, tất cả đều yên lặng đứng im một chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Sau khoảng mười phút, không khí bình thường trở lại, cũng may là Trương Thác đã yêu cầu Bạch Trình nâng bức tường trên đảo lên trước, nếu không người trên đảo đều sẽ bị ảnh hưởng bởi không khí ngột ngạt đó.
“Hội Thần Ẩn được thành lập vào năm đầu Công nguyên, nhà giam địa ngục cũng được xây dựng vào năm đầu Công nguyên. Bây giờ là năm hai nghìn không trăm mười chín. Trong năm hai nghìn không trăm mười chín, tổng cộng có ba nghìn chín trăm hai mươi bốn tội phạm đã bị nhốt vào đây”
Một giọng đàn ông thản nhiên vang vang vọng cả bầu trời đêm.
Giọng nói này nghe thật thanh tao, khi lọt vào tai mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, chỉ cần nghe thấy giọng nói cũng khiến lòng người bất giác sảng khoái.
Một bóng người với mái tóc vàng xuất hiện trong tâm mắt của Trương Thác.
Người này bay trong không trung rồi từ từ đáp xuống trước mặt Trương Thác.
Người này mặc một chiếc áo choàng màu vàng kim, màu áo choàng hòa quyện với mái tóc vàng trên đầu, anh ta giống như con sư tử trong rừng lớn, khí chất không thể chế ngự, tràn đầy uy lực của đế vương.
Sau khi người này lộ diện, các thành viên của hội Thần Ẩn đi tới, tất cả đều quỳ một gối xuống, đặt tay phải lên vai trái, đồng thanh nói: “Cung kính sư phụ!”
Sư phụ?
Trong lòng Trương Thác nghĩ đến danh hiệu này, căn bản anh không thể thấy người trước mặt mạnh mẽ đến mức nào, người này cho anh cảm giác giống như Huyền Thiên Lân, không có vui không buồn, cũng không thể hiện chút cảm xúc nào.
“Địa ngục được xây dựng để giam cầm những kẻ có tội á tày trời, những tên tội phạm này, hễ nói ra tên thật của họ ở nhân gian sẽ gây hoảng sợ cho mọi người. Sự xuất hiện của địa ngục là để mang lại cho nhân gian sự thuần khiết hơn, tôi là Andre, người đứng đầu của hội Thần Ẩn”