Hàn Ôn Nhu nhìn khu dân cư, sân luyện võ trong trang viên.
Vừa bước vào cửa, cô đã cảm nhận được sự khác biệt với bên ngoài. Mặc dù đều sử dụng công nghệ cao, nhưng cứ có cảm giác cổ điển. Nhìn những thế hệ trẻ của nhà họ Chúc đang luyện võ trên sân, có người chuyên môn dạy học, mọi người đều tăng cường thực lực của mình. Hôm thi đấu, Trương Thác một quyền đánh bại Chúc Trăn, có thể nói là đả kích rất nhiều người, khiến thế hệ trẻ của nhà họ Chúc càng cố gắng hơn.
Dưới sân luyện võ, mấy người trẻ tuổi đang vây quanh uống đồ uống ướp lạnh.
“Anh Chúc Trăn, nghe nói anh còn tự tổ chức thế lực ở bên ngoài, có phải là thật không?” Một cô gái trẻ tuổi bội phục nhìn Chúc Trăn.
Chúc Trung gật đầu: “Đúng là tổ chức một thế lực, nhưng chỉ mới khởi bước, không có gì ghê gớm đâu.!
“Trời ơi!” Lại một người trẻ tuổi thán phục nói: “Anh mới bao nhiêu tuổi? Năm nay còn chưa tới 23 tuổi đâu nhỉ, ở lứa tuổi này có thể tự gây dựng thế lực, ai trẻ tuổi mà làm được như anh?
“Đúng thế!
“So với anh thì bọn em chẳng khác nào phế vật!” Từng tiếng tán thưởng vang lên.
Chúc Trung khoát tay: “Không được như các cậu nói đâu.
Tôi còn trẻ, chưa có uy tín gì, dù gây dựng thế lực thì cũng rất khó quản lý” Vẻ mặt Chúc Trung ưu sầu, hiển nhiên vấn đề này khiến cậu ta cảm thấy khó khăn.
“Thực ra quản lý thế lực cũng không khó như cậu nghĩ đâu” Trương Thác dẫn Hàn Ôn Nhu đi tới, nể mặt Chúc Nguyên Cửu nên Trương Thác cũng chủ động truyền thụ kinh nghiệm cho Chúc Trăn: “Cậu cần phải hiểu biết cấp dưới của cậu cần gì, thỏa mãn khát vọng của mỗi người thì sẽ quản lý dễ dàng hơn. Đương nhiên cậu cũng không thể quá nhân từ. Một vị lãnh tụ đủ tư cách thì phải làm cho thuộc hạ của cậu sợ cậu, kính trọng cậu.!
Đám trẻ tuổi thấy là Trương Thác nói chuyện thì đều bu môi. Một thanh niên nói: “Ông anh, tôi biết anh rất mạnh, nhưng quản lý thế lực với thực lực cá nhân là chuyện khác nhau, anh đừng có đọc được chút kinh nghiệm quản lý nào thì lại ra mặt dạy đời anh Chúc Trăn.!
“Đúng thế, anh cho rằng quản lý thế lực là chơi đồ hàng hả? Đó đều là võ giả, một đám đều rất kiêu ngạo, ai thèm nghe người khác nói chứ? Cũng không phải là đối mặt với trưởng bối của mình!
“Đúng thế, anh đừng có mạnh miệng nữa, chờ anh có năng lực gây dựng thế lực của mình thì mới biết khó khăn cỡ nào!
Những người này sinh ra ở nhà họ Chúc, ít nhiều đều có chút kiêu ngạo. Cuộc thi lần trước, toàn bộ thế hệ trẻ đều bị chèn ép, khiến họ rất khó chịu, không muốn cái gì cũng bị Trương Thác hơn mình.
Chúc Trung nói: “Đạo lý mà anh nói thì ai cũng biết rõ, nhưng muốn làm được nào có đơn giản như anh nghĩ. Anh không có kinh nghiệm trong chuyện này, không hiểu nỗi xót xa trong này!
“Đó không phải là xót xa, mà là trách nhiệm” Trương Thác nhìn Chúc Trăn, nói bằng giọng giáo dục: “Nếu cậu đã gây dựng thế lực của mình thì phải chịu trách nhiệm cho nó. Cậu là lãnh tụ, phải làm được việc mà lãnh tụ cần làm, hiểu biết mỗi người, khai quật mỗi người, đó là bổn phận của cậu.
Lời nói của Trương Thác dẫn tới một trận cười vang.
“Ông anh, anh đừng ở đây giảng đạo lý được không? Anh là thây dạy đời chúng tôi đấy hả?
“Đúng thết Đạo lý lớn thì ai mà chẳng nói được, chờ anh làm được rồi tính sau.
“Có những người còn chưa làm gì hết mà đã cảm thấy chuyện gì mình cũng làm được, có thể dạy đời người khác, nhưng chờ tới khi chính anh ta làm thì mới biết không phải như thế.
Trương Thác lắc đầu, nếu những người này không nghe lọt tai thì anh cũng hết cách rồi.
Trong nhà họ Chúc có tòa lầu cao, đứng trên sân thượng có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh. Chúc Nguyên Cửu mặc áo dài, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống toàn bộ Chúc Gia Trang, vẻ mặt ưu sầu.
Một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi đứng bên cạnh Chúc Nguyên Cửu: “Hôm nay có vẻ bố không vui cho lắm.
Chúc Nguyên Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bắt đầu từ đêm qua, bố cứ cảm thấy không yên lòng, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó.