Đôi mắt to lanh lợi của Thiên Linh cười lên thành hình trăng lưỡi liềm, đến lúc rơi vào vòng tay Trương Thác lần nữa, đôi tay củ sen nhỏ nhắn đã ôm chặt lấy cổ Trương Thác, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Bố, Thiên Linh nhớ bố”
Nằm trong lòng Trương Thác, Thiên Linh tỏ ra vô cùng thân thiết.
Trương Thác xoa đầu Thiên Linh, từ nhỏ đã sống trong viện phúc lợi, Thiên Linh trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa.
“Anh về lúc nào vậy?” Giọng của Tân Như ở gần đó vọng tới.
Lòng bàn tay đảm mồ hôi của người phụ nữ đã chứng tỏ †âm trạng hiện giờ của cô ấy, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình Tĩnh.
Trương Thác thả Thiên Linh xuống, nhìn về phía Tân Như, cười nói: “Mới về tối hôm qua, vì vậy tới đây thăm mọi người, nghe nói cô đã trở thành viện trưởng ở đây? Không phải công ty chỉ vừa mới đi đúng hướng thôi sao?”
Tân Như nhìn bọn trẻ đang nô đùa xung quanh, nói: “Công ty đã có phương hướng phát triển rõ ràng, giao cho người khác lo liệu là được rồi, tôi cũng chẳng có tham vọng gì quá lớn, chỉ cần công ty hoạt động bình thường là ổn rồi, với tôi mà nói, tôi vẫn thích ở bên cạnh bọn trẻ hơn, chúng giống như những thiên thần nhỏ vậy, chỉ cần nhìn thấy chúng thôi tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi”
Trương Thác gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua tôi nghe Ngữ Lam nói sau một năm sẽ hoàn thành nhà trẻ, bây giờ thế nào rồi?”
Viện trưởng Thôi và Tân Như vốn dĩ rất vui khi Trương Thác tới, sau khi nghe anh nói vậy đều thở dài.
Ánh mắt Tân Như hiện lên sự ảm đạm: “Chuyện này đều trách tôi”
Viện trưởng Thôi nghe Tân Như nói xong liền lập tức đứng dậy: “Sao có thể trách con chứ? Người đó không hề có ý tốt, lấy chuyện của bọn trẻ ra để uy hiếp con, coi như con đồng ý rồi sao, chú nhất định sẽ không đồng ý!”
Trương Thác nghe viện trưởng Thôi nói như vậy, lập tức nhận ra chuyện này có gì đó không đúng: “Viện trưởng Thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì” Viện trưởng Thôi nhanh chóng phất tay, sau đó chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hai ngày nữa là tết thiếu nhị, tôi dự định tổ chức hoạt động gì đó cho bọn trẻ, cậu có nghĩ ra ý kiến nào hay ho không?”
Trương Thác nhìn không ra Tân Như đang có ý gì. Liền nhìn về phía viện trưởng Thôi.
Viện trưởng Thôi thở dài: “Haizz, con bé Tân Như này, nó chỉ là không muốn cậu và Ngữ Lam xảy ra mâu thuẫn”
“Tôi và Ngữ Lam xảy ra mâu thuẫn?” Trương Thác càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: “Viện trưởng Thôi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Viện trưởng Thôi liếc nhìn khuôn mặt đang tự trách của Tân Như đứng bên cạnh, nói: “Cái nhà trẻ đó của Ngữ Lam đang tuyển sinh, con bé Tân Như này giúp bọn trẻ làm thủ tục, nhưng kết quả là chẳng làm được gì cả.
Trương Thác nhíu mày, cái nhà trẻ đó chính là nơi Lâm Ngữ Lam chuẩn bị cho bọn trẻ trong viện phúc lợi. Lý do phải tuyển sinh bên ngoài, chẳng qua là muốn cho bọn trẻ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn mà thôi. Thế nào mà viện phúc lợi đi làm thủ tục nhập học lại không làm được?
Viện trưởng Thôi thấy sắc mặt Trương Thác thay đổi liền vội vàng giải thích: “Thác, chuyện này không thể trách con bé Tân Như được. Cái người phụ trách tuyển sinh cho nhà trẻ kia tên là Lương Huy Nam. Khi Tân Như đi làm thủ tục, ánh mắt cậu ta nhìn Tân Như có gì đó không đúng lắm. Những lời cậu ta nói với Tân Như tôi đều nghe thấy, là cậu ta đã quá đáng”
“Nói cái gì?”
“Mỗi lần Tân Như đi tìm cái người Lương Huy Nam kia làm thủ tục, Lương Huy Nam liền đưa ra một số yêu cầu như cùng cậu ta ăn cơm, uống rượu. Căn bản là không nhắc gì về chuyện thủ tục nhập học. Cậu nói coi, đây rõ ràng là muốn hại Tân Như chúng ta mà!” Viện trưởng Thôi lộ vẻ mặt buồn rầu.
Trương Thác gật đầu, hiểu được nguyên do trong đó, anh nhìn về phía Tân Như: “Cô có quen biết với thư ký Lý. Loại chuyện này, thư ký Lý hẳn là có thể xử lý mới đúng, không nên để cho cô chật vật đến vậy”
“Trời ơi, Thác, Tân Như như vậy không phải đều là muốn tốt cho cậu sao?” Viện trưởng Thôi kéo Trương Thác một cái, trong lời nói có chút không vui: “Chúng tôi nghe nói, cái người Lương Huy Nam kia là họ hàng với Ngữ Lam, cậu bảo Tân Như làm sao bây giờ!”