Sau khi trở về, Trương Thác liền phụ trách chữa trị cho Hạ Hầu Nguyệt.
“Người của gia tộc Middlieton hạ độc cho cô ấy, nhưng đa phần đã được loại bỏ hết rồi, còn thừa lại chút ít không đáng lo ngại, một khoảng thời gian sau sẽ tự động biến mất”
Nghe vậy, Vị Lai thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì em yên tâm hơn rồi. Để em đi xem thử”
Vị Lai vừa cất bước thì đã bị Pease ngăn cản. Pease cười tủm tỉm nói: “Cô Khương, cho cậu nhóc Bạch Trình kia chút không gian riêng tư đi”
Nghe vậy, Vị Lai lè lưỡi. Vừa rồi cô hơi sốt ruột, nghe Pease nhắc nhở mới nhớ ra.
Mọi người ở trong phòng bệnh chờ hơn mười phút thì thấy Bạch Trình ỉu xìu trở về cá chắc chắn cậu ta bị mắng” liizach nhỏ giọng nói.
“Không chừng còn ăn bạt tai” Alex nói tiếp.
Nguyệt Thần lắc đầu: “Tôi nghĩ không chỉ có thế đâu”
Trương Thác nở nụ cười: “Sao vậy? Tỏ tình thất bại à?”
Bạch Trình thở dài: “Nguyệt không để ý tới tôi”
“Vô nghĩa, trước kia anh cố ý chọc giận khiến Nguyệt bỏ đi xứ người, nếu là tôi thì tôi cũng không quan tâm anh đâu” Vị Lai trợn trắng mắt.
Trương Thác lắc đầu, võ vai Bạch Trình: “Cậu chờ chút, để tôi đi tán gẫu với Nguyệt.”
Trương Thác rời khỏi phòng bệnh, mở cửa phòng bên cạnh, lập tức thấy Hạ Hầu Nguyệt đang ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn.
“Nguyệt, đã lâu không gặp” Trương Thác mỉm cười với Hạ Hầu Nguyệt.
Nghe thấy giọng của Trương Thác, Hạ Hầu Nguyệt lập tức lộ vẻ ngượng nghịu, há miệng nói: “Lão đạ “Ha ha” Trương Thác cười, ngồi vào bên giường bệnh của Hạ Hầu Nguyệt: “Không nhờ đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn nhận tôi là lão đại. Sao rồi? Thấy khá hơn chưa?”
“Vâng” Hạ Hầu Nguyệt gật đầu: “Chẳng qua vẫn thấy hơi chóng mặt, còn tay chân đã khôi phục hơn nhiều.”
“Trong khoảng thời gian hôn mê, cô bị thiếu dinh dưỡng, đây là hiện tượng bình thường, hai ngày nữa sẽ khôi phục.”
Trương Thác cầm một quả táo và dao gọt vỏ trên đầu giường: “Mấy năm nay, cô đang làm việc cho Thế Giới Thần Thánh hả?”
Hạ Hầu Nguyệt đột nhiên chấn động.
“Đừng kinh ngạc” Trương Thác gọt vỏ trái cây: “Thiết Tăng Thiên Á cũng đã dấn thân vào Thế Giới Thần Thánh, tôi nghĩ các cô muốn mượn gia tộc Middlieton để truyền đạt tin tức nào đó, kết quả bị Phản Tổ Minh ngáng đường, làm rối loạn thế cục, liên lụy tới cả Hội Thần Ẩn, đúng không?” Trương Thác đưa quả táo đã gọt xong cho Hạ Hầu Nguyệt.
Hạ Hầu Nguyệt theo bản năng tiếp nhận quả táo, cười khổ: “Lão đại, đúng là không có thứ gì có thể thoát khỏi mắt anh”
”Đôi mắt Trương Thác sáng ngời: “Rốt cuộc Thế Giới Thần Thánh là nơi như thế nào mà lại khiến cô và Thiết Tăng Thiên Á đều bất chấp tấn cả dấn thân vào đó?”
Hạ Hầu Nguyệt im lặng mấy giây, sau đó lắc đầu: “Tôi không thể kết luận nó là tổ chức như thế nào. Tôi chỉ có thể nói Thế Giới Thần Thánh là người mở đường đại biểu cho đại đa số người trên thế giới này. Lão đại, chắc hẳn anh đã biết rồi đấy, thế giới này đã thay đổi, cả thế giới có vô số địa cung xuất hiện, người thường không hay biết gì, rất nhiều nơi xa xưa đều xuất hiện những chuyện không thể giải thích bằng khoa học, ví dụ như những kẻ sống mấy trăm năm. Nếu chuyện này mà tiết lộ cho thế tục thì sẽ gây ra rối loạn không hề nhỏ”
Trương Thác xoa cằm: “Cho nên các cô liền bịa đặt kế hoạch có thể kéo dài tuổi thọ sinh vậy, định thông qua gia tộc Middlieton truyền bá ra ngoài để người đời có thể tiếp nhận những người đã sống mấy trăm năm kia hả?”