Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308:



“Làm sao có thể đụng đến được người như vậy? Làm sao có thể?” Dương Hùng ngồi ở trên ghế văn phòng, nhớ lại trong khoảng thời gian này ông ta không hề đắc tội phải nhân vật lớn nào mới đúng chứ nhỉ.



Trong khi Dương Hùng còn đang suy nghĩ, cửa văn phòng của ông ta đã bị đẩy ra từ bên ngoài.



Nhìn thấy Dương Hải Phong tức giận bước vào, trực tiếp nói với Dương Hùng: “Cha, cha phải tìm người cho con, con muốn báo thù. Con trước nay chưa từng tức giận như: vậy, cha mau tìm máy vệ sĩ đắc lực cho con!”



Khi nhìn thấy con trai, Dương Hùng ngay lập tức phản ứng lại. Những gì ông Vương nói qua điện thoại chắc hẳn có liên quan đến con trai ông.



“Cha, cha ngây người gì thế, mau tìm người cho con đi, con một phút cũng không nguôi được cơn giận này!”



Dương Hải Phong ngồi xuống bàn của Dương Hùng.



Nhìn thấy con trai mình như vậy, cơn tức giận từ trong người Dương HÙng bùng nỏ, lập tức nói: “Cút đi cho tao!



308-1-con-re-quyen-quy.jpg




Dương Hải Phong lắc lắc cánh tay: “Ba tên phế vật đó, nhắc tới làm gì? Con đã đuổi bọn chúng đi rồi! Một năm lấy của nhà chúng ta hơn 50 triệu , cho chó ăn còn tốt hơn “Đuổi?” Dương Hùng có chút thở không nổi khi nghe lời con trai nói. Chẳng trách vừa rồi ông Vương tức giận như: vậy. Ba vị vệ sĩ cấp quốc gia là nhờ ông Vương tìm giúp.



Phải móc nối quan hệ bao nhiêu mới có thể mời được, kết quả lại bị thằng con trai của chính mình đuổi đi?



“Cha, tại sao cha lại tỏ ra tức giận như vậy? Những tên rác rưởi đó , nên sớm cút đi rồi, không đánh nổi ba vòng, giữ chúng có lợi ích gì chứ?” Dương Hải Phong khinh thường nói.



Lời nói của Dương Hải Phong khiến Dương Hùng trừng to đôi mắt.



“Mày đưa bọn họ đi đấu võ đài, còn là 3 thắng không nồi Tiền “Đúng vậy!” Dương Hải Phong gật đầu mạnh: “Cha, cha nói xem đây đều là phê vật gì cơ chứ, bọn họ…”



“Bếp!”



Dương Hùng tát một bạt tay lên mặt Dương Hải Phong, tức giận nói: “Mày câm miệng cho tao!”



Dương Hải Phong hoàn toàn không thể ngờ được cha mình lại đột nhiên ra tay đánh mình, anh ta che một bên mặt của mình: “Cha! Cha làm cái gì vậy! Con bị người ta ức hiếp, cha không thèm quan tâm đến con cũng thôi đi, đẳng này còn đánh con?”



“Mày thì biết cái gì!” Dương Hùng chau mày.



Ba vệ sĩ cấp quốc gia, lên đấu võ đài, 3 đánh 1 mà còn không đánh thắng nổi người ta, điều này nói rõ cái gì?



Người mà con trai mình gây chuyện, đó tuyệt đối là người có đẳng cấp thế giới!



Dương Hùng do dự hồi lâu, hỏi: “Mày và người đó sao lại xảy ra xung đột?”



Dương Hải Phong nghềnh cỏ lên: “Hắn ta cướp người phụ nữ của conl”



“Người phụ nữ?” Dương Hùng nhìn con trai mình, dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép được (*): “Một người phụ nữ, mà đã khiến mày phải gây ra phiền phức lớn như vậy!”



(°) yêu cầu khắt khe đối với một người, mong muốn học được tốt hơn.
Chương 309:



“Phiền phức? Cha, con không hiểu cha đang nói cái gì!”



Dương Hải Phong hỏi lại với vẻ mặt không cam tâm.



Dương Hùng thấy bộ dạng này của con trai mình, thở dài một hơi đầy bất lực, đứa con trai này là người thế nào, bản thân ông ta hiểu quá rõ, bây giờ có trách móc anh ta thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích, chỉ có thể cầu người ta, người cao thủ cấp thế giới đó, đừng tính toán hơn với mình nữa mà thôi!



ọc rồi, đi trước đi.” Dương Hùng thu dọn một ít đồ, rồi đi ra khỏi phòng làm việc, ba tên vệ sĩ cắp quốc gia đó bị đuổi đi, bản thân muốn tìm bọn họ trở về lần nữa cũng không thể nào được nữa rồi, dáng vẻ tức giận đó của anh Vương, cũng đừng mong sẽ tìm đến anh ta giúp đỡ nữa, xem ra chỉ có thể tìm thêm một số vệ sĩ bình thường nữa mà thôi, bắt luận nói thế nào thì khoảng thời gian này cũng chống chọi cho qua trước cái đã, đợi đến khi kỹ thuật lại có thêm một bước tiến triển mới, thì tắt cả mọi vấn đề tự: khắc sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.



Dương Hùng đưa theo Dương Hải Phong, vừa đi cuống đến hầm của bãi đậu xe, thì cảm thấy phía sau cổ mình truyền đến một luồng gió lạnh.



Ba tháng nay, Dương Hùng đã phải chịu không ít sự tấn công, cảm giác này vừa xuất hiện thì trong lòng ông ta đã gào lên kinh sợ một tiếng không hay rồi, vừa định nói với Dương Hải Phong một tiếng cần thận, kết quả lời nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì một lưỡi dao sắc bén sáng loáng đã kề đến cổ của Dương Hùng, sự sắc bén đó đã rạch đứt da của Dương Hùng.



Trước kia, trước những lúc thế này, ba tên vệ sĩ của Dương Hùng đã có thể phát hiện ra trước, và giải quyết kẻ địch rồi, nhưng hôm nay, đã được định sẵn rằng sẽ không có người nào đến cứu ông ấy nữa.



Dương Hùng sợ đến thót tim, rất sợ chọc giận đối phương, cần trọng nói: “Các vị có gì muốn nói, chúng ta có thể thương lượng.”



Dương Hùng vừa thốt ra lời nói bên này, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét lớn: “Cút ra, con mẹ mày, dám động đến ông, biết ông là ai không?”



“Phong Nhi, câm miệng!” Dương Hùng mắng một tiếng, nói theo sau: “Các vị, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng làm hại con trai tôi.”



“Dương tổng, ông thật là một người cha tốt đấy.” Sau lưng Dương Hùng vang lên một giọng nói đầy giễu cọt: Nhưng mà cái miệng của lệnh công tử thật sự là có hơi thối đây, tôi có thể chịu được, nhưng anh em tôi cũng không chịu được, thế này đi, chặt một cái ngón út trước để lệnh công tử yên tĩnh một chút.”



“Đừng!” Dương Hủng sốt ruột nói, ông ta không hề có chút hoài nghỉ gì với lời nói của những người này, khoảng thời gian này cũng đã gặp rất nhiều chuyện thế này rồi, Dương Hùng cũng hiểu được những người đến đây động đến mình, đều là những kẻ liều mạng, căn bản sẽ không để tâm đến mạng người, huống hồ gì chỉ là chặt một ngón tay.



Đáng tiếc, lời nói của Dương Hùng hoàn toàn chẳng có bất kỳ tác dụng nào.



Dương Hùng bị lưỡi dao sắc bén kề trên cổ mình, không dám tùy tiện động đậy lung tung, ông ta nghe thấy rõ được bên cạnh mình vang lên một tiếng kêu thảm thiết.



“Ngón tay! Ngón tay của tôi!”



Tiếng kêu thảm thiết này chính là bắt nguồn từ Dương Hải Phong.



Một ngón tay út đẫm máu bị vứt xuống đất trước mặt Dương Hùng.



Phía sau Dương Hùng lần nữa lại vang lên một giọng nói: “Nghe thử đi, loại âm thanh này nghe dễ chịu hơn rất nhiều đấy.”



Dương Hùng kìm nén con tức giận trong lòng, nói: “Các vị, tôi biết tại sao các anh lại đến đây.”



“Biết thì tốt, Dương tổng, có những chuyện, vẫn thật sự phải nên cảm ơn lệnh công tử rồi, quan sát ông hai tháng nay, ba tên vệ sĩ đó của ông, theo ông như hình với bóng, nếu không phải lệnh công tử giúp chúng tôi một tay, thì hôm nay chúng tôi thật sự không có can đảm mà xuất hiện, nói đi, công nghệ đang ở đâu, cho ông thời gian 10 giây, qua 10 giây, tôi sẽ lấy tay của lệnh công tử đến tặng ông, một…”



*Ở hộp bảo hiểm trên lầu.” Dương Hùng hoàn toàn không có sự kiên trì được nữa, trực tiếp nói thẳng: “Các anh lên lầu với tôi, tôi đưa các anh đi lấy.”



“Vậy thì không được, thế này đi, trước khi lấy được đồ, lệnh công tử tôi giúp ông chăm sóc trước, đợi khi đồ vật đã hoàn toàn đến tay, thì tôi sẽ trả lại lệnh công tử cho ông, đúng rồi, chúng tôi cũng chỉ là một đám người làm thuê nghèo thôi, quả thật cũng chẳng có tiền dư giả gì để cho lệnh công tử ăn cơm uống nước đâu.”



“Đừng đụng vào tao! Tụi mày…tụi mày muốn đưa tao đi đâu? Cha! Cứu con với chat”



Lúc này, Dương Hùng bị người ta lấy dao kề vào cổ, căn bản không dám quay đầu lại, ông ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói hoảng loạn của con trai mình, cùng với một tiếng khởi động động cơ vang lên, giọng nói của Dương Hải Phong cũng hoàn toàn biến mắt.


Chương 310:



*Đi thôi, Dương tổng.” Lưỡi dao sắc bén kề trên cô của Dương Hùng cũng được thu lại.



Lúc này Dương Hùng mới dám xoay người lại, người đứng sau lưng Dương Hùng, là một thanh niên tóc ngắn ăn mặc bình thường tướng mạo cũng rất bình thường, hắn ta thuộc về loại ném trong đám đông, nhìn một cái cũng không thể tìm ra được.



“Dương tổng, mời dẫn đường.” Tên thanh niên nhếch mép cười.



Dương Hùng gật đầu: “Có chuyện này tôi phải nói rõ, tài liệu tôi chỉ có thể đưa cho anh một nửa.”



“Một nửa?” Tên thanh niên vừa nghe tháy lời này, gương mặt lập tức lộ ra vẻ bát mãn: “Dương tổng, ông hy vọng là lúc tôi trả lại lệnh công tử cho ông, cũng chỉ còn có một nửa thôi sao?”



“Không phải.” Dương Hùng liên tục lắc đầu: “Tài liệu ở chỗ tôi, chỉ có một nửa thôi, một nửa còn lại, đang ở trong tay của Tiêu tổng Tập đoàn Tiêu Thị.”



Tên thanh niên ngập ngừng: “Tập đoàn Tiêu Thị? Tiêu Sơn sao…”



Tên thanh niên vừa lầm bẩm nói ra cái tên Tiêu Sơn, vừa lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn.



Tin nhắn soạn được một nửa, thì tên thanh niên mở.



miệng: “Tiêu Sơn đang ở chỗ nào.”



“Hôm nay chúng tôi đã hẹn sẽ bàn chuyện hợp tác ở hội sở Thập cửu lầu, ông ấy chắc cũng ở đó rồi.”



Tên thanh nhiên sau khi đánh ra 3 chữ Thập cửu lầu trên tin nhắn, thì cũng gửi tin nhắn đi.



Hội sở Thập cửu lầu.



Tiêu Sơn dẫn Trương Thác, có thể nói là đã giới thiệu qua hết một lượt với tắt cả những người có máu mặt trong hội sở, bây giờ, dù là bất kỳ ai cũng biết Trương Thác.



“Ha ha, tiểu Thác, trông con thế này, cũng đã đủ mệt rồi, được rồi, không làm khó con nữa, đi chơi với Mễ Lan và Ngữ Lam đi, người trẻ tuổi như các con mới có chuyện để nói.” Tiêu Sơn vỗ vỗ vai Trương Thác, cười ha ha.



“Được, vậy con đi tìm hai cô Ấy trước.”



Trương Thác vào trong biệt viện thấy Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, hai người họ mỗi người lấy một miếng bánh ngọt, ngồi bên cạnh hồ cá của biệt viện, vừa tự ăn bánh, vừa bẻ một ít bánh thả xuống cho cá ăn, nhàn nhã biết bao.



Có mấy thanh niên hào kiệt tài giỏi, đến chào hỏi hai người bọn họ, giới thiệu về doanh nghiệp của nhà mình, rồi đưa danh thiếp của mình, dò hỏi cách liên lạc của Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.



Trương Thác nhìn hai người phụ nữ, cùng với những người đàn ông đang vây quanh bên cạnh hai cô ấy, lắc đầu đây bát lực, tìm được một người vợ xinh đẹp, thì phải chấp nhận chuyện vợ mình có sức hấp dẫn lớn.



Đối với loại chuyện này, Trương Thác đã dần dần tập quen rồi.



“Bà xã, tụi em ở đây à, tìm tụi em cả buổi rồi đấy.” Trương Thác bước lên phía trước, lớn tiếng chào hỏi.



Hai chữ bà xã, khiến cho những tuần kiệt (*) trẻ tuổi đang vây quanh bên cạnh Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan đều hướng ánh mắt lên trên người Trương Thác.



() đẹp trai tài giỏi Mặc dù bọn họ không biết bà xã mà Trương Thác gọi là ai, nhưng hai mỹ nhân này, bất luận là người nào, thì cũng đều không phải là người mà tên nhóc trông có vẻ tầm thường này có thể xứng được?



“Trò chuyện xong rồi sao?” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác với gương mặt xinh đẹp tươi tắn, nụ cười này của cô, khiến cho những xung quanh, bắt giác lộ ra biểu cảm giống như tên háo sắc vậy.



Những tuần kiệt trẻ tuổi này, chẳng phải là chưa từng gặp qua mỹ nữ, nhưng những mỹ nữ mà bọn họ đã từng gặp qua đó, cũng không có một người nào có thể so sánh được với Lâm Ngữ Lam.



“Nói xong rồi, mệt quá đi.” Trương Thác ngồi xuống cạnh hồ cá.



“Đây còn chưa phải là mệt đâu, đợi đến lần sau có tổ chức tiệc tụ họp lớn lớn nào đó, mới thật sự là mệt!” Mễ Lan nói với Trương với vẻ rất có kinh nghiệm.
Chương 311:



Trương Thác có hơi không nói nên lời, xem ra Mễ Lan cũng là đã từng trải qua loại chuyện thế này, nhưng hai người cũng chỉ là bốc phốt trêu chọc chút thôi, chứ cũng không trách móc Tiêu Sơn gì cả, phải biết rằng, bọn họ chào hỏi mệt, thì Tiêu Sơn đi giới thiệu càng mệt hơn, tất cả đều là vì muốn tốt cho bọn họ.



Trương Thác ngồi ở đây, tùy tiện trò chuyện vài chủ đề với Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.



Những chàng trai tài giỏi trẻ tuổi vốn dĩ đến để chào hỏi làm quen, tất cả đều bị gạt hết sang một bên.



Những chàng trai tài giỏi trẻ tuổi này, gia cảnh vô cùng giàu có, mỗi một người đều là những cậu ấm đúng chuẩn, bình thường đi đến đâu, thì đều bị người ta vây quanh ở đó, bây giò loại cảm giác không được người ta để ý đến này, khiến cho bọn họ đặc biệt thấy khó chịu.



Một thanh niên trong số họ đề tóc dài mày rậm đưa ra một tấm danh thiếp cho Trương Thác: “Người anh em, làm quen một chút, tôi tên là Thiện Trang, bên Bất động Hào Tử.”



“Ừm.” Trương Thác nhận lấy tắm danh thiếp, rồi tiện tay bỏ vào trong túi quần, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: *Tôi là Trương Thác.”



“Trương Thác?” Thiện Trang nhìn động tác của Trương Huyên, không hài lòng nói: “Người anh em, cậu là khinh thường tôi?”



“Không có.” Trương Thác lắc đầu, chẳng phải là anh coi thường Thiện Trang này, mà là anh rất rõ, tên Thiện Trang này chào hỏi với mình chẳng vì cái gì cả, mục đích của đối phương, rất dễ nhận thấy không phải là muốn làm quen với mình, mà vì Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan nhiều hơn, đối với loại người này, Trương Thác dĩ nhiên không thể nễể mặt cho anh ta chút thể diện nào.



Hơn nữa, đối với thân phận cá nhân của Trương Thác mà nói, thì Thiện Trang trước mặt anh, thật sự chẳng là cái thá gì cả.



Nếu như đến để kết bạn, thì Trương Thác đương nhiên sẽ hoan nghênh, nhưng nếu đến để bày ra cái thái độ khoe khoang, thì loại người này, vẫn không xứng để đến khoe khoang trước mặt Trương Thác.



“Ông xã, ngồi ở đây chán quá đi, chúng ta đi vào trong dạo một vòng rồi ăn chút gì đó đi.” Lúc này Lâm Ngữ Lam lên tiếng, cô cũng bị những người này làm cho cảm thấy phiền.



“Được, nghe lời em.” Trương Thác gật đầu, đứng dậy trước để làm chỗ cho Lâm Ngữ Lam đỡ lấy đứng dậy, sau đó thì đi vào trong hội sở.



Mễ Lan đi theo phía sau hai người, trút ra sự bắt mãn của mình: “Tôi nói hai người này, có còn một chút nhân tính nào không chứ, vứt tôi ở đó sao? Trương Thác, vợ anh là phụ nữ, tôi thì không phải sao? Cũng không biết dìu tôi nữa? Anh thế này mà còn muốn vào cửa nhà tôi? Có tin tôi gây khó dễ cho anh không?”



“Kìa…lân sau dìu.”



Mễ Lan trợn mắt, không lên tiếng.



Thiện Trang đứng bên ngoài, nhìn bóng lưng của Trương Thác, căm hận nói: “Nghe ngóng cho tôi, đây là cái thá gì, còn có cả cô gái tóc dài đó nữa, tôi cần toàn bộ thông tin của cô ấy!”



Hình thức mà cuộc gặp gỡ của hội sở sử dụng lần này đó là bữa tiệc khiêu vũ buffet, trên lầu còn có một số phòng KTV riêng cho quan khách tùy ý sử dụng.



Ba người Trương Thác cùng ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, lấy một ít thức ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.



Còn chưa ăn được máy miếng, thì Thiện Trang để tóc dài mày rậm đó bước tới: “Trương Thác, hóa ra là con trai nuôi của Tiêu Sơn, nói như vậy, hôm nay mới bước vào trong cái giới này rồi? Không thể không nói rằng, với thân phận là con trai nuôi của lão tổng của Tập đoàn, hành vi của cậu, thật sự có thể được xem là hồng hách tàn ngang ngược rồi đấy chứ.”



“Tôi không cảm thấy như vậy.” Trương Thác lắc đầu, tiếp tục ăn thức ăn trong cái đĩa trước mặt: “Anh Thiện, anh có chuyện gì sao?”



“Cũng không có chuyện gì.” Thiện Trang lắc đầu: “Tôi chính là nhìn trúng vợ của cậu rồi, muốn qua đây để nói chuyện với vợ cậu thôi, thế nào, cậu có ý kiến sao?”



Thiện Trang cố ý chau mày khiêu khích Trương Thác.



Trương Thác dừng đôi đũa đang gắp thức ăn lại, ngẳng đầu lên nhìn Thiện Trang, khẽ cười: “Anh là cái thá gì?”



“Mẹ mày!” Thiện Trang vung tay thật mạnh, toàn bộ đĩa thức ăn trước mặt Trương Thác đều bị vung đổ xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát lốp bóp.



Củng lúc này, sau lưng Thiện Trang, đã có máy thanh niên đã đứng lên sẵn, vẻ mặt của tất cả những người này nhìn Trương Thác không máy thiện cảm, những thanh niên này, đều là những cậu ấm, bây giờ có thể dễ dàng nhận thấy họ là cùng một băng với Thiện Trang.
Chương 312:



Đầu tiên không nhắc đến việc Trương Thác có thân phận là con trai nuôi của Tiêu Sơn, thì việc tìm được một người xinh đẹp như vậy làm vợ, đã làm cho bọn họ phải đố ky rồi, và chỉ với thân phận của Thiện Trang thôi thì cũng khiến cho bọ họ đứng về phía Thiện Trang.



Từ xa xưa đến nay thì dân không đấu nổi với quan, một thương nhân dù có lợi hại đến đâu thì cũng không phải đối thủ của người trong giới chính trị.



Thiện Trang, con trai của Cục trưởng Thị cục thành phó, bất động sản Hào Tử, sản nghiệp hàng tỷ tệ này, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi của Thiện Trang mà thôi.



Có thể trở thành Cục trưởng cục cảnh sát của thành phó tuyến một như Hàng Châu, vậy thì xuất thân vững vàng không phải bình thường, đào sâu một chút nữa, có thể phát hiện ra được không ít thế lực khiến người khác phải khiếp sợ phía sau Thiện Trang.



Thiện Trang nhìn Trương Thác, chửi: “Mẹ mày, mày hỏi ông đây là cái thá gì sao? Hôm nay ông đây muốn hỏi thử.



xem mày là cái thá gì đấy! Ông đây nói chuyện đàng hoàng với mày, mày không nghe đúng không, hôm nay ông đây sẽ khiến mày phải quỳ xuống!”



Sự huyên náo dáy lên bên này, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của nhóm trưởng bối đó.



Tiêu Sơn vừa thấy người mà Thiện Trang nói, vậy mà lại là Trương Thác, sắc mặt ông đột ngột thay đổi, nhanh chóng bước tới: “Thiện công tử, đây là có chuyện gì vậy, Sao lại tức giận đến như vậy?”



Tập đoàn Tiêu Thị tuy lớn, nhưng cũng chỉ là doanh nghiệp mới nổi mấy năm gần đây, có thể nói là cũng không hề có lai lịch gì, căn bản không cách nào so sánh được với loại con cháu nhà quan Thiện Trang này được.



Đối mặt với Tiêu Sơn, Thiện Trang không có một chút khách sáo: “Tiêu tổng, đây chính là con trai nuôi của ông, đm hỏi tôi là cái thá gì kìa? Nếu như ông không thể dạy người, vậy thì để tôi dạy giúp ông cho?”



Lời nói này của Thiện Trang, khiến những vị trưởng bối mà Tiêu Sơn giới thiệu cho Trương Thác trước đó cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn hướng về Trương Thác, có loại mùi vị không nói thành lời.



Một người trong số đó còn hỏi nhỏ: “Trương Thác này, tưởng rằng nhận Tiêu Sơn làm cha nuôi, thì dám vô pháp vô thiên rồi à?”



“Hết cách rồi, loại người vênh váo khoa trương này, đã gặp nhiều rồi, chọc đến người của Thiện gia, xem thử cậu ta làm thế nào.”



“Tiểu Thác, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Sơn khẽ cau mày, cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết, suy cho cùng Thiện gia ngay cả bản thân ông ấy cũng không dám chọc đến, huống hồ gì đừng nói là Trương Thác.



“Không có gì.” Trương Thác lắc đầu: “Chỉ trò chuyện với vị Thiện công tử này mà thôi.”



“Tao trò chuyện cái mẹ mày ấy!” Thiện Trang cầm lên một chiếc đĩa trống, trực tiếp nện thẳng lên người Trương Thác.



Âm nhạc vốn dĩ nhẹ nhàng trong hội sở bỗng dừng lại vì chuyện xảy ra bên này.



“Đủ rồi!” Lâm Ngữ Lam vỗ bàn thật mạnh, tuy cô không biết sau lưng tên Thiện Trang này là có thân phận gì, nhưng thấy thái độ của Tiêu Sơn, cũng có thể đoán ra được chút ít: “Thiện công tử đúng chứ, chuyện của ngày hôm nay, là do anh hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho chúng tôi, mặc dù chúng tôi là những nhân vật nhỏ bé, nhưng cũng không phải người nào cũng bắt nạt được, chuyện của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đòi lại công đạo, ông xã, chúng ta đi!”



Lâm Ngữ Lam kéo tay Trương Thác, lập tức chuẩn bị đi ra ngoài hội sở.



“Đi?” Thiện Trang cười lạnh một tiếng, một tay chặn lấy Lâm Ngữ Lam: “Tôi cho các người đi rồi sao? Tôi nói cho em biết, hôm nay ông đây chính là muốn ngủ với em đấy, tôi xem thử đm (*) ai có thể đi được!”



() chửi tục “Thiện công tử, Thiện công tử, bót giận đi.” Phương tổng của bắt động sản Vĩnh Thái bước đến: “Hôm nay là ngày tốt, mọi người uống với nhau hai ly, rồi nguôi giận nhé, nào, tôi kính mọi người một ly.”



Vừa nói Phương tổng cầm ly rượu lên, rót cho mình đầy một ly, cao giọng nói: “Nào, mọi người, nâng ly lên nào, tôi uông cạn trước nhé!”



Mọi người cũng có thể nhìn ra được Phương tổng là đang dàn xếp cho dịu đi, toàn bộ đêu nâng ly rượu lên.



“Uống cái mẹ ông đấy, cút!’ Thiện Trang một tay đập đi ly rượu trong tay Phương tổng, khắp người Phương tổng đều là rượu.



Đối với chuyện này, Phương tổng chỉ cười lấy lòng một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Chương 313:



Lúc này Tiêu Sơn mới mở lời: “Thiện công tử, đứa con trai nuôi này của tôi nếu có làm gì không đúng, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng làm khó nó.”



*Ông xin lỗi tôi?” Thiện Trang lườm Tiêu Sơn một cái, rồi chỉ vào Mễ Lan: “Ông lấy cái gì để xin lỗi tôi? Người này là con gái của ông đúng chứ, bây giờ ông kêu cô ta cởi hết quần áo ra, múa cột ở đây cho tôi đi, thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông, thế nào?”



Sắc mặt Tiêu Sơn bỗng chốc tối sầm lại: “Thiện công tử, cậu nói như vậy có phải là có hơi quá đáng rồi không?”



“Quá đáng? Con mẹ ông dám nói tôi quá đáng? Hôm nay ông đây, sẽ làm cho ông thấy được cái gì gọi là quá đáng!”



Thiện Trang chỉ vào Lâm Ngữ Lam: “Bắt cô ta lại cho tao!”



Mấy tên thanh niên đứng sau lưng Thiện Trang, tất cả đều vươn tay ra bắt lầy Lâm Ngữ Lam.



Cùng lúc đó, Thiện Trang cũng vươn tay ra túm lấy Lâm Ngữ Lam trước mặt.



Những người còn lại nhìn thấy cảnh này, dù dám tức giận nhưng cũng không dám mở lời, cha của Thiện Trang là người đứng đâu Thị cục thành phô, ai mà dám chọc giận cơ chứi Nhìn thấy một thanh niên đã sắp tóm được người Lâm Ngữ Lam, thì tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.



Luồng khí mãnh liệt, cuốn vào trong từ cổng của hội sở, người đứng trong hội sở, đều vì luồng khí mạnh này mà đứng không vững.



Trương Thác ngay lập tức bảo vệ lấy hai cô gái Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, đợi sau khi luồng khí mạnh trôi qua, thì một đám khói bốc lên.



Cánh cửa vốn dĩ hào hoa của hội sở trở nên đổ nát.



Những thứ đồ trang trí tinh tế bày trí trong hội sở, những mỹ thực long lanh rực rỡ hiện ra trước mắt đó, đều vì luồng khí này mà rơi hết xuống đất.



*Nổ rồi! Là nỗ đó!”



“Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát đi!”



Trong hội sở vang lên một tiếng la chói tai.



Lúc này Thiện Trang cũng không quan tâm đến việc gây chuyện với Trương Thác nữa, vụ nỗ bát thình lình này, gây bắt ngờ cho tất cả mọi người.



Đôi mắt Trương Thác nhìn chằm chằm vào cánh cửa của hội sở, trong làn khói mịt mù, tổng cộng có 8 bóng người, từ từ xuất hiện, tám bóng người này toàn bộ đều đội mũ trùm đầu, nhìn không rõ diện mạo, trong tay mỗi một người đều cầm một con dao đẻ khống ché.



Các doanh nhân trong hội sở lúc này co rúm lại ở một góc tường, nơm nớp lo sợ nhìn 8 tên côn đồ đội mũ trùm đầu này.



Ánh mắt của 8 tên côn đồ đều đang tìm kiếm trong cả hội sở này, cuối cùng, đặt ánh mắt khóa chặt lên trên người Tiêu Sơn.



Một tên cầm đầu, phát ra giọng nói trầm và khàn: “Tập đoàn Tiêu Thị, Tiêu Sơn…chính là ông ta.”



Lời nói của tên cầm đầu, khiến mọi người lập tức hiểu ra ngay, hôm nay những người này vì sao mà đến.



Trương Thác vỗ nhẹ vào lưng Lâm Ngữ Lam, ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng, Trương Thác vừa định đứng dậy, giải quyết những tên côn đồ này, thì nghe thấy bên ngoài chân tường phía sau lưng mình, truyền đến tiếng “tít…ít…” rất nhẹ.



Là một người trưởng thành từ trong súng lửa, Trương Thác cực kỳ hiểu rõ tiếng tít tít này đại diện cho cái gì!



Một quả bom hẹn giờ!



Quả bom hẹn giờ này, là đang cách họ bởi một bức tường, một khi nó phát nổ, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, bao gồm cả Tiêu Sơn đều sẽ quả bom này làm tổn hại, một khi bị tổn hại, thì kết cục chỉ có một!



Tình hình hiện giờ, căn bản không thể không đối phó với 8 tên côn đồ xã hội đến này được nữa, bởi vì anh không biết, quả bom sau lưng này, lúc nào sẽ nổ, có thể là trong giây tiếp, ánh lửa của vụ nổ sẽ xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK