Lúc Ngũ Cảnh Thiều nhìn thấy Trương Thác, vẻ mặt vô cùng sửng sốt, đây chẳng phải là đại ca của Bạch lão đại sao, trời ạ, đại ca của Bạch lão đại đến khách sạn của mình ăn cơm? Đúng là vinh hạnh quá rồi!
Quách Ngọc Văn nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Ngũ Cảnh Thiều, trong lòng rất vui mừng, xem ra cậu Ngũ đây là vừa ý rồi.
Quách Ngọc Văn chạy tới chỗ Ngũ Cảnh Thiều nói: “Cậu Ngũ, người đó chính là em họ của tôi, đứng bên cạnh chính là bạn trai của nó, rất là hống hách, phách lối cái gì mà bản thân có tài sản nghìn tỷ!”
Ngũ Cảnh Thiều mặc kệ Quách Ngọc Văn, sải bước đi tới Trương Thác, cúi người, giơ hai tay ra: “Anh Trương, sao anh lại đến đây, đến rồi sao cũng không thông báo cho cậu em này một tiếng, tôi sẽ cho người tiếp đãi anh chu đáo!”
Trước mặt Trương Thác, Ngũ Cảnh Thiều không dám tỏ thái độ.
Ngũ Cảnh Thiều đã từng chứng kiến bản lĩnh của Bạch Trình, người có thể được Bạch Trình gọi là đại ca, chắc chắn phải rất lợi hại, không chừng có thể bóp chết bản thân chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Trương Thác nhìn Ngũ Cảnh Thiều, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Thông báo cho cậu?”
“Đại ca, khách sạn này là do nhà tôi mở” Ngũ Cảnh Thiều nói xong với Trương Thác, liền nhìn về phía Thu Vân: “Người đẹp, cô còn nhớ tôi không, hôm nay ở trước cửa công ty giúp việc”
“Tôi còn nhớ, cậu là cậu Ngũ đúng không” Thu Vân nhớ lại, nói.
“Đúng đúng đúng” Ngũ Cảnh Thiều gật đầu lia lịa: Không ngờ cô còn nhớ tôi, thật đúng là vinh hạnh quá.”
Ngũ Cảnh Thiều chào hỏi Thu Vân xong, sau đó nhìn thấy mẹ của cô ta, liền hỏi: “Người này, xin chào, bà là…”
“Đây là mẹ tôi” Thu Vân nói.
“Chào dì, chào dì” Ngũ Cảnh Thiều nắm lấy tay của mẹ Thu Vân, liên tục nói xin chào, bình thường anh ta gặp bố mình cũng chẳng có thái độ tôn kính như thế.
Mẹ của Thu Vân nhìn người trước mặt, trông ánh mắt có vẻ bối rối.
Vừa rồi những lời Ngũ Cảnh Thiều nói gì với Trương Thác, bà ta đều nghe rõ mồn một, khách sạn Thế Giới này chính là gia đình của người thanh niên trước mặt này mở, mà người thanh niên này lại ăn nói khách sáo với mình như thế?
Điều này khiến mẹ của Thu Vân cảm thấy rất bất thường.
Mấy bác của Thu Vân đứng ở một mở to mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, đây rốt cuộc là tình huống gì? Bọn họ quen biết với cậu Ngũ sao?
Không! Đó không chỉ là quen biết! Nhìn bộ dạng của cậu Ngũ, khách sáo tôn trọng bọn họ như thế nào?
Quách Ngọc Văn nhéo vào đùi của mình, cảm giác đau nhói nói cho cô ta biết đây không phải là mơ, đây là hiện thực!
Chuyện này làm sao có thể? Không thể nào như thế được!
Quách Ngọc Văn liên tục lắc đầu, không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy, sao Thu Vân này lại có thể quen biết được với cậu Ngũ chứ, cô ta dựa vào đâu? Cả đời này cô ta chỉ là một con nhỏ nghèo hèn thôi mà!
Trương Thác nghỉ ngờ nhìn Ngũ Cảnh Thiều, hỏi: “Làm sao cậu biết tôi ở đây”
“Tôi…” Ngũ Cảnh Thiều há mồm, không dám thốt ra mấy chữ phía sau.
“Nói” Trương Thác cau mày quát một tiếng, cảm thấy cậu Ngũ này có gì đó không ổn.
Ngũ Cảnh Thiều cúi đầu xuống: “Anh Trương, không dám giấu diếm anh, là cái người tên Quách Ngọc gì đó nói cô ta có một em họ có thể giới thiệu cho tôi, trước đây chỉ mới xem ảnh, nên lần này dẫn tôi tới, anh Trương, tôi thật sự không biết em họ của cô ta là bạn gái của anh, nếu không anh có cho tôi một trăm cái gan tôi cũng không dám có mấy suy nghĩ quá phận đó!”