Trương Thác bỗng vươn tay bóp cổ Tấn Hàng, nhấc một tay lên khiến hai chân anh ta rời khỏi mặt đất: ‘Anh dám động đến vợ tôi thử xem!”
Tấn Hàng bị Trương Thác bóp chặt cổ họng, mặt đỏ lên, nói không ra lời, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía bên cạnh.
“Đảo chủ Quang Minh có thế lực lớn thật đó. Nói đụng tới người Cục Chín chúng tôi là đụng. Đây là anh muốn tuyên chiến với người Cục Chín chúng tôi à?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Mắt Trương Thác dời về phía giọng nói phát ra. Bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt anh.
Trương Thác nhìn người tới, lộ ra chút ngoài ý muốn: “Đại chủ quản Tấn, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp” Người tới mỉm cười: “Có điều đã lâu mới gặp mặt một lần anh đã bóp cổ con tôi. E rằng Viêm Hạ chúng tôi còn chưa có loại quà ra mắt này” Tấn Nguyên Uy nói.
“À hóa ra là lệnh công tử à. Tôi nói sao phong cách làm việc lại lớn lối như thế. Lúc trước không biết, thực sự xin lỗi”
Tuy Trương Thác nói vậy nhưng vẫn bóp cổ Tân Hàng như cũ.
Có thể thấy hai chân Tân Hàng đã không tự chủ được mà đạp loạn như thể ếch bị treo lên.
Sắc mặt Tân Nguyên Uy dần dần thay đổi: “Họ Trương kia, tôi cho cậu ba giây, buông con trai tôi xuống”
“Không cần, một giây là đủ rồi” Trương Thác bóp cổ Tân Hàng, ném mạnh xuống đất.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng vang lên nặng nề, toàn bộ lưng Tân Hàng bị đập xuống đất, cơ thể cong về phía trước, phun mạnh một ngụm máu tươi ra ngoài, sắc mặt cũng trắng bệch khó coi.
“Trương Thác, anh đang ở Đô Thành mà ngang nhiên khiêu khích Cục Chín chúng tôi! Đây là thách thức chính phủ Viêm Hạ! Người cầm kiếm đâu, bắt lấy anh ta!” Tấn Nguyên Uy quát lớn một tiếng.
“Bắt tôi? Tôi xem ai có thể bắt tôi!” Trương Thác đứng đó, mắt nhìn bốn phía nhưng không ai dám bước lên trước.
“Trương Thác, cậu đây là chống đối pháp luật!” Tấn Nguyên Uy hét lớn một tiếng: “Bạch Bào Nhân, bước vào bắt lấy người này!”
Bạch Bào Nhân đi vào từ cửa đại viện nhà họ Tân, đứng đó không di chuyển.
“Bạch Bào Nhân! Tôi bảo anh bắt lấy người này, anh cũng muốn chống đối pháp luật à?” Tấn Nguyên Uy thấy Bạch Bào Nhân không di chuyển thì lên tiếng lần nữa.
“Chống đối pháp luật?” Trương Thác mỉm cười: “Nếu đại chủ quản Tấn ông chủ động nhắc tới đề tài này thì hãy đẻ tôi tới tâm sự chút về chuyện chống đối pháp luật. Bạch Bào.
Nhân, tôi hỏi anh, Cục Chín các anh đã đạt thành thỏa huận hợp tác với tôi là ai ra quyết định?”
Bạch Bào Nhân há miệng, khẽ đáp lại: “Là anh cả”
“Được” Trương Thác gật đầu, lớn tiếng nói tiếp: “Nếu anh cả đã quyết định thì trong Cục Chín có người dám ngang nhiên phá hoại quan hệ liên minh. Theo pháp luật của các người thì phải xử lý thế nào!”
Mặt Bạch Bào Nhân không chút thay đổi, nhả ra một chữ: “Giết”
Trương Thác lại hỏi: “Anh thân là Chưởng Kiếm Sử, trách nhiệm là gì?”
“Kiếm chứng thực của Chưởng Cục Chín, giết những người làm rối loạn!” Bạch Bào Nhân khế vung hai tay lên. Từ trong ống tay áo anh ta xuất hiện nửa chuôi một cây súng màu bạc.
Nửa thanh còn lại nằm trên tay kia của anh ta, hai tay Bạch Bào Nhân đều cầm một cây súng trường màu bạc, đang hợp lại trong tay anh ta.
Tấn Nguyên Uy thấy hành động của Bạch Bào Nhân thì hơi cau mày: “Bạch Bào Nhân, anh là người Cục Chín hay là người của đảo Quang Minh?”
“Đương nhiên tôi làm việc cho Cục Chín” Dưới ánh mặt trời, mũi thương trong tay Bạch Bào Nhân tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Trương Thác nhìn về phía Tấn Nguyên Uy, lắc đầu: “Đại chủ quản Tấn, tôi nghĩ hết sức mà không ra ông cố ý để con trai mình giả vờ dáng vẻ liều lĩnh như thế hay là anh ta là một tên ngốc?”