Lần này Trương Thác bước vào Phú Thần, đã trực tiếp tuyên bố ba chuyện, mỗi một chuyện, đều có thể ở thế giới của người Luyện Khí, tạo ra một trận sóng to gió lớn, câu nói cứ đến thách đấu kia, càng nói rõ lòng tin và quyết tâm của Trương Thác lúc này.
Không vào Phú Thần thì thôi, vừa vào Phú Thần, đã loạn trời đất một phen.
Trương Thác từ khi bắt đầu, đã hoàn toàn bước vào hàng ngũ cao thủ top đầu.
Một người, một kiếm, bèn có sức uy hiếp!
“Nhóc con, cậu chẳng qua chỉ vào Phú Thần, còn chưa đứng vững gót chân, lại tuyên bố muốn chém bọn tôi, không khỏi có chút nói khoác không biết ngượng quá nhỉ!” Lão già Mộc Hanh nhìn Trương Thác.
“Nói khoác không biết ngượng?” Khóe miệng Trương Thác cong lên: “Tôi cũng đang nghĩ, tôi có phải là có chút nói khoác không biết ngượng không, cho nên hôm nay, lấy mấy người, để thử kiếm đi!”
Trương Thác vừa nói xong, vung tay phải, một kiếm cách khoảng không chém tới Mộc Hanh.
Một nhát cách khoảng không đó, nước biển dưới chân Trương Thác đều tách ra hai bên, có thể thấy một nhát kiếm này, hung hãn bao nhiêu.
Năm giữ Diệt Thế Ma Kiếm của diệt ý, với lại phía trước, thêm chênh lệch trời đất!
Một nhát kiếm đánh ra, Mộc Hanh lập tức biến sắc, vừa rồi, ông ta vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được sự sắc bén của kiếm này, nhưng sau khi đối tượng của nhát kiếm này đổi thành ông ta, sự sắc bén lộ ra tất cả bên trên, khiến ông ta cảm thấy khiếp sợ!
Đối mặt với nhát kiếm như thế, Mộc Hanh tới suy nghĩ thử một chút cũng không có, quay đầu bỏ chạy.
“Chạy thoát được sao?” Trương Thác lầm bầm trong miệng, trên mặt đầy vẻ tự tin.
Kiếm quang vô cùng nhanh, mặc dù Mộc Hanh chạy trước một bước, nhưng vẫn bị kiếm quang đuổi theo như cũ.
Lão già Mộc Hanh, ba mươi năm trước, vang danh thiên hạ, mặc dù là ác danh, nhưng cũng có thể chứng minh được thực lực ra sao, bây giờ dung hợp Ngũ Độc Thiềm Vương, thực lực càng cường hãn hơn lúc trước, trong chiến đấu ban nấy, là lấy một đấu hai, không rơi xuống thế yếu, còn có thể tùy thời tạo ra phiền phức cho Trương Thác.
Nhưng một kiểu người cường hãn như thế, dưới một nhát kiếm của Trương Thác, thậm chí ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, đã hoàn toàn biến mất!
Đúng vậy, là biến mất!
Sau khi kiếm quang xẹt qua, lão già Mộc Hanh đang chạy trốn, đột nhiên biến mất, không còn thừa lại gì, ở thế giới này, không còn để lại một chút dấu vết, thậm chí hơi thở của ông †a, cũng hoàn toàn biến mất!
Diệt Thế Ma Kiếm!
Một chữ diệt này, quả là ý thật trong kiếm quang!
Diệt, tức là không để lại cái gì.
Uy lực của một kiếm này, mỗi người ở đây nhìn, bao gồm cả Sài Vạn Hoành, Đông Phương Tây Ngộ, ánh mắt đều đờ ra.
Một kiếm, giết chết Mộc Hanh trong một giây? Đây là uy lực thế nào chứ!
Vừa vào Phú Thần, đã có thể đánh ra một kiếm như thế, chẳng trách, chẳng trách Trương Thác dám đứng trên biển, nói ra bốn chữ cứ đến thách đấu này, bây giờ anh, có thể gọi là người có sức chiến đấu top đầu của thế giới này!
Sắc mặt Khi Đột Khổng Lồ trông xanh mét, ông ta không biết rằng, bản thân mình đối mặt với nhát kiếm như thế, sẽ có kết cục thế nào, e là, cũng sẽ giống với lão già Mộc Hanh, tan thành mây khói trong chớp mắt!
Nghĩ đến đây, Khỉ Đột Khổng Lồ ngay cả một câu cũng không nói nhiều, xoay người chạy, tốc độ cực nhanh, đến cảnh giới của bọn họ, nếu như một mực muốn chạy, thêm truy sát, thì vô cùng khó, ban đầu Trương Thác truy sát Mại Lạc mấy vạn dặm, mới tìm được cơ hội, bọn họ truy sát Trương Thác, cũng truy sát mấy ngày, cũng không tìm được thời cơ ra tay.
Cường giả ở cảnh giới Phú Thần, tốc độ càng nhanh, dường như trong chớp mắt, đã biến mất dạng.
Cá Mập Điên và Nàng Rắn, cũng không ngốc, đều bỏ trốn cùng lúc.