Xảy ra chuyện này, mấy người Lâm Ngữ Lam cũng không còn tâm trạng để tiếp tục dạo quanh Khu chợ nhân tài nữa, rời khỏi nơi này đi đến trung tâm nghệ thuật tính toán thời gian thì hàng dài xếp trước cổng trung tâm nghệ thuật, chắc cũng đã vào bên trong được kha khá rồi.
Lúc ba người Trương Thác rời khỏi trung tâm nhân tài, thì có hơn chục người trẻ tuổi mặc đồ vest mang giày da có nam có nữ, đi lên trên lầu 7.
Một người trong số đó trong tay cầm lấy một tắm bảng giới thiệu, đi đến trước mặt Vương Luân, tháo bỏ bảng giới thiệu viết mức lương hằng năm 11 triệu đó của Vương Luân xuống, đổi thành một cái mới lên.
Bảng giới thiệu lần này không còn chỉ chít, dày đặc những dòng chữ nữa, mà chỉ còn lại mấy giới thiệu đơn giản.
Họ tên: Vương Luân Định giá lương hằng năm: Không Giới thiệu thế này khiến cho Vương Luân giận đến dựng cả tóc gáy ngay, ngay tại đó vang lên một giọng nói không mấy vừa ý: “Các người có tư cách gì để đưa ra định giá thế này chứ? Cái giá này, hoàn toàn không hợp lý!”
*Xin lỗi, Vương Luân tiên sinh.” Một thanh niên đi ở đầu phía trước nhất mở lời: “Đây là cái giá hợp lý nhất rồi, phẩm chất của một người có vấn đề, dù có tài hoa bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đều sẽ trở nên không đáng một văn tiền, còn anh, chính là loại người nhân phẩm có vấn đề đó đấy, cái giá này, là cái giá mà trung tâm chúng tôi đưa ra, nếu như anh bắt mãn, có thể không đứng ở đây nữa.”
Vương Luân quét mắt lướt nhìn người trước mặt, sau đó cười lạnh một tiếng: “Trò đùa à, các người tưởng tôi bằng lòng đứng ở đây? Lương hằng năm 11 triệu còn không đáng được Vương Luân tôi để tâm nữa đáy!”
“Bị tiền vốn của một tập đoàn tài chính lớn áp chế, cách chơi của đối phương hoàn toàn là liều mạng, đầu tư gần chục tỷ, để đè sập công ty chúng ta triệt để…Vương tổng, nghe đâu, hình như anh đã đắc tội người ta rồi…” Thư ký cần trọng nói trong điện thoại.
“Đắc tội người ta?” Vương Luân ngắng đầu lên liếc nhìn trong tiềm thức, thì nhìn thấy một thanh niên mặc vest, dẫn đầu nhóm người đang nhìn mình với một ánh mắt đầy chế nhạo.
Ánh mắt này, giống như là lời chế giễu dữ dội nhát trên thế giới này đang văng vẳng bên tai Vương Luân.
Sắc mặt Vương Luân khó coi trắng bệch giống như tờ giấy vậy.
Bên ngoài Khu chợ nhân tài, ba người Trương Thác cười cười nói nói đi đi đến trung tâm nghệ thuật.
“Ngữ Lam, Trương Thác định giá mức lương hằng năm lên đến cả tỷ đầy! Cậu chỉ tiêu mắt 20,000 một tháng để tuyển người ta, đây có thể là một lần kiếm tiền dễ dàng nhất của cả đời cậu đó!” Mễ Lan nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trương Thác, còn có chút không dám tin mức định giá này của Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam cũng có chút cảm thấy có chút không thể không suy nghĩ giống như vậy, tuy là cô dần dần đã phát hiện ra một khía cạnh ưu tú của Trương Thác, nhưng thật không ngờ khía cạnh này lại khiến người ta kinh ngạc đến như vậy.
“Trương Thác, chắc không phải là anh thật sự giải được hết ngân hàng câu hỏi của trung tâm người ta đó chứ?”
Mễ Lan vẫn có chút nghỉ ngờ.
Trung tâm này, là rất có tiếng tăm ở Hàng Châu, có thể thấy lượng kiến thức của ngân hàng câu hỏi là lớn biết nhường nào, cho dù là dạng học bá của các học viện nổi tiếng đến đây, cũng không dám nói ra dạng lời nói rằng sẽ giải được hết ngân hàng câu hỏi, Trương Thác vậy mà lại làm được, hơn nữa còn là giải được hết mấy ngân hàng câu hỏi chuyên nghiệp.
Trương Thác gãi gãi sau đầu: “Những câu hỏi này của họ, đúng lúc trước đây tôi đã từng đọc qua, nếu như hỏi khác đi một chút, thì đoán chừng chắc tôi sẽ không trả lời được.”
Đối với câu trả lời này của Trương Thác, Mễ Lan chỉ cười ha ha để bày tỏ cách nghĩ trong lòng mình.