Cũng may bọn nhỏ ở viện phúc lợi trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, Trương Thác chỉ dỗ dành mấy câu, Thiên Linh đã không còn để ý tới chuyện vừa rồi.
“Bố ơi, Thiên Linh biết sau này có ai nói Thiên Linh, Thiên Linh sẽ không đẩy ngã nó nữa, sẽ nói cho nó biết Thiên Linh có bố mẹ”
Thấy cô bé như bà cụ non, Lâm Ngữ Lam không khỏi xót xa. Nếu không phải hiện thực bắt buộc thì đứa trẻ nào chẳng phải là con cưng của bố mẹ?
Một sự kiện nho nhỏ không ảnh hưởng tới hoạt động ngày tết thiếu nhi. Mễ Thanh nhanh chóng hòa mình với bọn trẻ ở viện phúc lợi, trở thành người được bọn nhỏ chào đón nhất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam tới trường mầm non sau khi xây dựng xong, cùng Trương Thác kiểm tra công trình bên trong trường mầm non. Sau khi kiểm tra xong, Lâm Ngữ Lam và Trương Thác tới văn phòng của hiệu trưởng xem xét tư liệu học sinh mới nhập học năm nay.
Một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên bên ngoài văn phòng hiệu trưởng: “Chồng, chuyện này anh phải đòi lại công bằng cho em! Chúng là cái thá gì chứ, còn dám bóp méo sự thật, kêu trường mầm non cho con chúng ta thôi học! Người lãnh đạo của Nhất Lâm cũng là một đám ngu xuẩn, Lâm Ngữ Lam còn trẻ tuổi thì dựa vào đâu mà làm người giàu nhất chứ?”
“Được rồi, em bớt nói mấy câu đi. Người như Lâm Ngữ Lam không phải em có thể đánh giá” Một giọng nói hơi bất mãn vang lên.
“Anh có ý gì hả? Chẳng lẽ em với con trai anh mặc cho người ta ức hiếp hay sao?”
“Không phải thế. Anh với Nhất Lâm có chút giao tình, kẻ dám bắt nạt các em chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, nhưng đừng gây chuyện ở địa bàn Nhất Lâm, chúng ta không thể trêu vào một ông lớn như thế đâu.”
“Được rồi, em sẽ không chọc người của Nhất Lâm, nhưng mấy người kia cần thiết khiến chúng trả giá đắt! Em mới tìm một lượt, không thấy chúng đâu hết, chắc đã chạy rồi, lát nữa anh phải hỏi được tin tức của mấy người đó, em sẽ thuê người chăm sóc chúng một trận.”
Giọng nói vừa dứt lời, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Lâm Ngữ Lam nhìn văn kiện, chẳng buồn ngước mắt: “Vào đi”
Cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện, vừa bước vào thì thấy hiệu trưởng trường mầm non đứng ở cửa, anh ta khách khí nói: “Chào hiệu trưởng, tôi là…
Người đàn ông này còn chưa dứt lời thì đã bị người phụ nữ sau lưng anh ta ngắt lời: “Được lắm, hèn chỉ tôi không thấy mấy người đâu, thì ra là trốn ở đây!” Sau lưng người đàn ông chính là người phụ nữ xinh đẹp mới xung đột với đám người Trương Thác hồi trưa.
Nghe thấy giọng nói hơi quen, Lâm Ngữ Lam ngước mắt lên, sau đó cười khinh miệt: “Là cô à? Sao rồi? Tìm được người giúp đỡ rồi hả?”
Người phụ nữ xinh đẹp chỉ vào Lâm Ngữ Lam: “Cô đừng có kiêu ngạo với tôi! Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô…” người phụ nữ xinh đẹp đang định đe dọa thì đã cảm giác được hai má đau rát.
“Chát!”
Người đàn ông vừa vào cửa giơ tay cho người phụ nữ xinh đẹp một cái bạt tai.
“Cô câm mồm cho tôi!” Người đàn ông quá lên. Người phụ nữ xinh đẹp ôm má, đôi mắt rơm rớm khó hiểu nhìn người đàn ông. Người đàn ông lại không để ý tới vợ mình mà vội vàng nhìn về phía Lâm Ngữ Lam, cúi đầu khom lưng nói: “Tổng giám đốc Lâm bớt giận, tôi về nhà sẽ răn dạy con đàn bà ngu xuẩn này một trận”
Con ngươi trong mắt người phụ nữ xinh đẹp đứng sau lưng người đàn ông co rụt lại. Tổng giám đốc Lâm? Chẳng lẽ người phụ nữ này là… nghĩ tới đây, cô ta không khỏi hoảng hốt, cơn tức đều tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Lâm Ngữ Lam đặt bảng biểu báo cáo lên bàn, nhìn lướt qua người đàn ông rồi dừng lại ở chỗ người phụ nữ xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Cô còn nhớ lúc nấy tôi đã nói gì không? Nếu con cô không ở đây thì tôi sẽ làm gì?”