An Đông Hưng che cổ họng, ho khan vài tiếng mới bớt đau đớn, nhưng mà sắc mặt còn đỏ lên.
“Tổng giám đốc Trương, cảm ơn”
“Có gì cần phải cảm ơn chứ” Trương Thác vẫn luôn nhìn vẻ mặt của An Đông Hưng. “Bản thân tôi là vệ sĩ anh mời đến, chỉ là người của thế lực ngầm hạng hai còn không giải quyết được thì là vệ sĩ gì chứ?”
Lần này, Trương Thác cố ý nói mấy chữ thế lực ngầm ra để nhìn vẻ mặt của nhìn sắc mặt thay đổi của An Đông Hưng, nhưng anh lại không nhìn thấy sự bất thường trong vẻ mặt của An Đông Hưng.
An Đông Hưng nghe mấy chữ thế lực ngầm hạng hai thì tỏ vẻ khó hiểu: “Thế lực ngầm? Là sao”
“Không có gì, là giới vệ sĩ chúng tôi phân chia thực lực mà thôi” Trương Thác tùy tiện tìm cớ.
Bây giờ, Trương Thác chỉ xác định hai điều về An Đông Hưng.
Thứ nhất, An Đông Hưng giấu diếm rất kỹ, mỗi giây mỗi phút anh ta đều đang diễn, có thể khống chế tâm trạng một cách chính xác bao gồm biểu lộ theo bản năng đều trong khống chế của anh ta. Nếu thật sự như thế, An Đông Hưng này thật sự là một kẻ đáng sợ.
Thứ hai đó chính là An Đông Hưng thật sự chẳng biết gì cả, có thể anh ta chỉ nhận sự ủy thác của người khác để tới lấy cái vạc này.
Giữa hai điều này, Trương Thác nghiêng về cái sau. Dù sao Trương Thác cũng tự hỏi, ngay cả anh cũng không thể che giấu kỹ giống như An Đông Hưng vậy được.
Lúc này, Thiệu Khang bị đánh ở ở sát kho hàng lại nhìn về phía Trương Thác, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi. Thân là thủ lĩnh của thế lực ngầm, Thiệu Khang đã thấy qua rất nhiều kẻ mạnh, anh ta không hề kiêu ngạo, không giống những cao thủ Thiên Bảng kia cho rằng không ai địch nổi mình. Cho nên đối mặt với những kẻ mạnh kia, trong lòng Thiệu Khang vẫn có sự kính sợ.
Lần này Trương Thác ra tay, Thiệu Khang đã biết rõ người ở trước mặt này là cao thủ đáng để anh ta kính sợ. Sức mạnh của anh ta không thể so với anh được, chỉ sợ những cao thủ hàng đầu của thế lực hàng đầu mới có thể địch lại anh.
Triệu Mạnh Hùng chờ mấy cao thủ Thiên Bảng chật vật bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy Thiệu Khang ngã ở góc khuất không dậy nổi thì lên tiếng hỏi: “Giải quyết người kia thế nào?”
“Thả đi” Trương Thác nhún vai.
“Thả?” Bọn người Triệu Mạnh Hùng kinh ngạc một tiếng.
“Không thì sao? Ai trong mấy người đi làm thịt anh ta?”
Trương Thác nhếch miệng.
Lời này của Trương Thác vừa nói ra, mấy người Triệu Mạnh Hùng đều vô thức nhìn người bên cạnh mình, những người này nhìn qua nhìn lại, không ai dám lên tiếng.
Trương Thác nhếch miệng lên nở nụ cười, anh đã đoán được tình huống này từ sớm, giết người sao? Trương Thác chắc chắn những cao thủ Thiên Bảng này chắc chắn dám làm, nhưng vấn đề là ai dám làm chuyện đó trước mặt nhiều người như thế? Không ai muốn làm chim đầu đàn cả.
Mọi người im lặng mười mấy giây, sau đó Trương Thác mở miệng nói với Thiệu Khang: “Sao? Cho anh đi mà anh không muốn đi?”
“Cảm ơn ngài!” Thiệu Khang vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất, dập đầu khấu đầu với Trương Thác, sau đó bỗng nhiên đánh về phía miếng tôn ở sau lưng. Miếng tôn thế này sao có thể chịu được cao thủ bực này như Thiệu Khang, chỉ đánh một chút đã tạo thành lỗ hỏng, Thiệu Khang lộn nhào chạy ra ngoài.
Lúc Thiệu Khang tạo thành lỗ hỏng kia, mấy người trong kho hàng tận mắt thấy mấy chiếc xe hàng chạy tới.
“Nguy rồi, vạc bị chở đi rồi!” An Thanh Mai kêu lên một tiếng.
“Sao thế? Mấy người còn muốn cướp vạc à?” Trương Thác nhún vai: “Không sợ bị người ta đuổi chạy trối chết à?”
An Thanh Mai há to miệng, lần này không thể nào lên tiếng nữa.
Trương Thác đã cứu được bọn họ hai lần, bọn họ thật sự không còn lý do gì để oán giận Trương Thác nữa.
An Đông Hưng tỏ vẻ mất mác đứng ở một bên, liên tục than thở.