Trong truyền thuyết rất lâu trước kia, họ Cơ được gọi là họ của Thần, có thể thấy được dòng họ này có ý nghĩa đại diện như thế nào.
Tương truyền rằng, tổ khí nhà họ Cơ có lẽ là chiếc rìu đầu tiên có trong trời đất. Bởi vì vừa bổ xuống, đã gây ra hao tổn cực lớn, nên nó đã bị lưu lạc từ thiên giới xuống nhân gian.
Đây là truyền thuyết về tổ khí nhà họ Cơ.
Ánh sáng đỏ trên chiếc Rìu Chiến ngày càng đậm hơn.
Sắc mặt Cơ Thịnh Nhân tái nhợt, tay nắm chặt chiếc Rìu Chiến của ông ta từ từ buông ra. Chiếc Rìu Chiến vẫn lơ lửng trên không như cũ.
Một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt Cơ Thịnh Nhân.
“Hôm nay, Cơ Thịnh Nhân làm lễ tế tổ binh nhà họ Cơ, để ngăn cản người giữ lăng Tây Hạ, báo đáp công ơn to lớn của ông Lục. Tổ khí tế ra, nếu như không thể khống chế được, tạo ra sát nghiệp tày trời, Cơ Thịnh Nhân tôi chết ngàn lần cũng không hết tội. Nếu như có thể, tôi nguyện muôn đời làm súc vật, đền tội cho sát nghiệt lần này”
Cơ Thịnh Nhân vừa nói, vừa lặng lẽ ngồi xếp bằng trên mặt đất, giống như mọi thứ xung quanh không còn liên quan đến ông ta nữa.
Dương Đức Phi nhìn Rìu Chiến lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng đỏ, thân là một người giữ lăng ở Tây Hạ, Dương Đức Phi đương hiên hiểu rõ, cái gọi là tổ khí đại diện cho điều gì.
Một khi tổ khí bị mất kiểm soát, sẽ tạo ra hậu quả thế nào, Dương Đức Phi biết rất rõ.
Nhưng, biết rõ thì biết rõ, quyết tâm giết Trương Thác của Dương Đức Phi vẫn không hề giảm sút. Ông ta vì Tây Hạ mà sống, nên mệnh lệnh của Dương Quốc Hưng là điều mà Dương Đức Phi phải làm.
Dương Đức Phi quơ tay trong không trung, vô số kiếm khí xuất hiện phía sau Dương Đức Phi. Mũi kiếm đều hướng vào chiếc Rìu Chiến đang lơ lửng trên không.
Dương Đức Phi duỗi một ngón tay, vô số kiếm khí, giống như Vạn Kiếm Quy Tông, tất cả đều bay về phía chiếc rìu khổng lồ đỏ như máu.
Chiếc rìu khổng lồ đỏ như máu dường như cảm nhận được mối đe dọa từ thế giới bên ngoài, không ngừng lay động.
Cơ Thịnh Nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất mở mắt ra, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ cùng quyết tâm, trên tay ông ta hiện ra một pháp trận phức tạp và kỳ lạ.
Khương Phát Thần nhìn thấy động tác trong tay Cơ Thịnh Nhân, ánh mắt cũng lộ ra vẻ chua xót. Thân là thành viên của ba dòng họ lớn ở Đô Thành, Khương Phát Thần đương nhiên biết, ấn pháp trong tay Cơ Thịnh Nhân tượng trưng cho điều gì.
Một khi kết ấn hoàn thành, cũng tương đương với việc hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế đối với tổ binh. Tổ binh mất đi sự khống chế là một điều vô cùng đáng sợ.
Theo sự thay đổi của kết ấn trên tay Cơ Thịnh Nhân, sắc mặt Cơ Thịnh Nhân càng trở nên khó nhìn hơn.
“Tổ binh, động!”
“Chậm đãt”
Một bàn tay ấn vào vai Cơ Thịnh Nhân khi kết ấn đã đến bước cuối cùng, điều này cũng đã làm gián đoạn kết ấn của Cơ Thịnh Nhân.
Bầu trời bị ánh kiếm xuyên thủng, cánh tay của một bóng người cao gầy đột nhiên vung lên, vô số kiếm ảnh trên bầu trời biến mất.
“Thứ lỗi, tôi phải giải quyết vài món nợ đào hoa nên đến muộn. Nhưng may mắn, vẫn chưa có gì quá xấu xảy ra”
Bóng dáng cao gầy bước đến phía trước Cơ Thịnh Nhân, đối diện với Dương Đức Phi.
Nhìn thấy bóng dáng trước mặt, Cơ Thịnh Nhân lẩm bẩm xuất thân: “Tham Lang Tinh, Nhân Miêu Mạc Lý Hầu…”
“Dương Đức Phi, ông đúng là một người mâu thuẫn.” Nhân Miêu chạy đến vào thời khắc mấu chốt nói: “Ông sống chết bảo vệ truyền thừa của Tây Hạ. Khi truyền thừa bị phá vỡ, ông đã rất tức giận. Nay ông không thể chờ đợi, hy vọng rằng truyền nhân truyền thừa Tây Hạ đại nghiệp thống nhất. Người như ông, đầu óc có vấn đề rồi”