Tuy là một khối tinh thể lửa nhỏ như thế, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đây đủ để san bằng mấy toà nhà. Cái hộp kim loại trong tay Ferreth cũng là được chế tạo đặc biệt.
Trương Thác gật đầu nói: “Lúc hành động đừng xúc động. Bây giờ đây chúng ta không chỉ muốn tìm Lữ Minh Triều để hỏi cho rõ ràng, mà còn phải làm sáng tỏ người sau lưng cậu ta xem đó là ai, sao lại muốn mạng của chúng ta?”
“Đã Vị Lai nắm lấy tay Nguyệt Thần: “Chị, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chị cũng đừng trách Lữ Minh Triều nữa. Có đôi khi, lập trường khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.”
“Cậu không cần an ủi tôi như thế đâu” Nguyệt Thần nhịn nước mắt đang ngập tràn trong khoé mắt: “Kể từ giây phút mà cậu ta bán đứng anh cả, tình cảm chị em khi trước của bọn tôi đã cắt đứt rồi. Cậu yên tâm, bên nào nặng bên nào nhẹ tôi tự hiểu được”
Mọi người đều gật đầu.
Nghe Nguyệt Thần nói vậy, mọi người cũng chắng nói gì nữa.
Một căn phòng chật ních người ngồi lại chẳng ai nói chuyện, không khí có vẻ vô cùng đông cứng.
Cuối cùng Thiết Tăng Thiên Á lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nếu không ăn đồ ăn thì sẽ hỏng mất đấy”
Bạch Trình há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại cố kìm nén.
“Chín giờ sáng ngày mai tập hợp ở đây” Trương Thác đứng dậy, để lại một câu rồi xoay người ra cửa.
Thấy Trương Thác rời đi rồi, Bạch Trình thở dài một hơi, cũng từ từ đứng dậy: “Đã lâu chưa vào kinh đô, tôi đi dạo một chút”
“Tôi đi cùng với” Ferreth mở miệng.
“Tôi đi hẹn mấy em gái uống rượu” Tóc Đỏ lên tiếng: “Ai muốn đi thì báo tên nào”
“Cho bọn tôi đi nữa”
Một đám vương giả của đảo Ánh Sáng lấy đủ loại cớ để rời đi. Sau mấy chục giây ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại một mình Thiết Tăng Thiên Á ngồi trong phòng khách, một bàn đồ ăn ngon lành vẫn đang toả hơi nóng.
Thiết Tăng Thiên Á ngồi yên ở đó, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không nói tiếng nào.
Năm ấy tiếng trò chuyện vui vẻ vang khắp phòng, giờ còn lại chỉ là sự đề phòng và lúng túng.
Sau một lúc lâu, Thiết Tăng Thiên Á nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phất tay, đóng lại hoàn toàn cánh cửa phòng. Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, tay Thiết Tăng Thiên Á đập một phát lên bàn trà. Bàn trà được cô gìn giữ đến tận bây giờ đã bị tan nát hoàn toàn, đồ ăn vương vãi đầy đất.
Ban đêm ở Đô Thành không yên ắng như Ngân Châu, cuốc sống của rất nhiều người mới chính thức bắt đầu từ giờ phút này.
Trương Thác ngồi trong một quán ăn đêm chật chội, chén rượu nghiêng ngả trong tay, âm nhạc đỉnh tai nhức óc vang bên tai, người trước mặt điên cuồng lắc lư, tiếng cụng ly cụng chén không ngừng, chỉ có riêng mình Trương Thác ngồi đây có vẻ không hợp với xung quanh.
“Cậu Tôn, đang nhìn gì thế?” Trên một chiếc ghế dài cách Trương Thác không xa, Tôn Nghiêm với băng gạc quấn đầu đầu đang tràn ngập thù hận nhìn sang bên này.
Vẻ mặt Tôn Nghiêm oán hận trừng mắt nhìn về phía chỗ Trương Thác ngồi, siết thật chặt chén rượu trong ly: “Biết những vết thương trên người tao không? Chính là do thằng chó này làm. Tao còn chưa đi tìm nó tính sổ, không ngờ nó lại chạy tới Đô Thành này!”
Sản nghiệp phía sau Tôn Nghiêm cũng đứng đầu ở Đông Hoà. Sau khi nhà họ Lâm rời đi, cậu ta lập tức ngồi lên máy bay tư nhân nhà mình, tới bệnh viện tư nhân trong Đô Thành chữa trị những vết thương trên người.
Ngồi bên cạnh Tôn Nghiêm có mấy cậu trai và cô gái.
Những người trẻ tuổi này chẳng thèm quan tâm băng gạc trên người Tôn Nghiêm, tất cả đều dán sát lên người Tôn Nghiêm, ánh nhìn quyến rũ.
Mà mấy cậu trai kia vừa nghe lời này, tất cả đều võ bàn.
“Con mẹ nó! Lá gan thằng này đúng là không nhỏ. Anh Tôn, Đô Thành là địa bàn của bọn em, việc này cứ giao cho em!”
Một gã thanh niên lập tức đứng dậy, cầm chai rượu chuẩn bị đi sang chỗ Trương Thác bên kia.
“Đừng” Tôn Nghiêm giơ tay cản lại: “Người này biết chút võ, cũng có năng lực. Bây giờ chúng ta mà lên thì thực sự phải chịu thiệt thòi lớn”