Nam Cung Vũ tận mắt chứng kiến chiếc mũi cao của Tô Liệt bị đầu gối của Trương Thác làm cho biến dạng hoàn toàn, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta đau lòng.
Những động tác này của Trương Thác, rất điêu luyện và nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, một phát trúng ngay, khiến người khác không khỏi hét lên.
Những người mà Tô Liệt mang tới, nhìn thấy thiếu gia bị đánh, tất nhiên sẽ không thể đứng yên một chỗ ở đấy, nên đã xông lên đánh Trương Thác.
“Làm gì đấy! Các cậu cho đây là nơi nào vậy hả! Không đến lượt người nhà Tô gia các cậu đến đây giở thói ngang ngược!” Nam Cung Kính Vân hét lớn.
Những người được Tô Liệt đưa tới đều đứng ở nơi đó, không dám nhúc nhích.
“Chủ nhà Nam Cung ạ, thiếu gia Tô anh ấy..” Một người mặc vest kinh hãi nói.
“Cậu ấy làm sao? Cái này là do cậu ấy tự chọn! Võ công của cậu ấy đã không bằng người khác, thì tự tìm hiểu thêm vấn đề ở bản thân đi, đưa thiếu gia của các ngươi về!” Nam Cung Kính Vân xua tay, tỏ ý đuổi người.
Những người Tô Liệt mang tới này, làm sao dám vô lễ với Nam Cung Kính Vân, bèn khiêng Tô Liệt đã nằm hôn mê trên mặt đất, nhanh chóng rời đi.
Sau khi nhà họ Tô đi khỏi, anh họ Nam Cung Vũ đưa ngón tay cái ra với Trương Thác: “Anh Trương, anh quả thật rất mạnh, nhưng đánh Tô Liệt rồi, chỉ sợ nhà họ Tô lại tìm đến anh gây phiền phức thôi.”
“Gây phiền phức gì chứ? Tiểu Trương là người nhà Nam Cung của chúng ta, còn sợ nhà họ Tô gây phiền phức sao?” Nam Cung Kính Vân xua tay: “Tiểu Trương, mấy ngày này, cậu cứ ở đây cùng chúng tôi, xem thử ai dám đến tìm cậu gây phiền phức chứ?”
Mặc dù cách nói chuyện với đôi mắt gấu trúc của Nam Cung Kính Vân trông rất buồn cười, nhưng khí chất bộc lộ trong lời nói vẫn khiến người ta cảm thấy có gì đó rất phi thường.
Đoàn xe nhà họ Tô hùng hậu hùng hổ đến, nhưng khi rời khỏi, thì lại khiến người khác bật cười.
Tin tức rằng Tô Liệt bị đánh đập dữ dội, dưới nỗ lực có chủ ý của Trương Thác, đã được truyền ra ngoài chỉ trong vòng mười lăm phút.
Bệnh viện nhân dân Yến Kinh, trong khu chăm sóc đặc biệt.
Tô Vũ nhìn người đang nằm trên giường mà không nén được lửa giận trong lòng, hôm qua Tô Tranh tuy rằng bị đánh kinh hoàng, nhưng dù sao cũng không phải con mình, hôm nay người này chính là cốt nhục chính ông ta sinh ra. Kết quả giám định là, toàn bộ xương mặt đều bị gãy, dù có chữa khỏi, thì khuôn mặt sau này bị biến dạng là khả năng rất cao.
Tô Vũ siết chặt nắm đấm: “Tao muốn thằng nhóc kia phải chết!”
Đứng trong phòng bệnh, Tô Vũ lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại: “Chuyện tôi cần cậu làm, đã làm xong chưa?”
Người đầu dây bên kia trả lời: “Đã chuyển đến cho lão gia nhà họ Chúc rồi, tối nay, người sẽ có mặt.”
*Được.” Tô Vũ gật đầu: “Vậy thì tối nay ra tay, để tên nhóc.
đó gánh chịu nổi tức giận của nhà họ Chúc trước, đợi tôi xong việc của mình, sẽ đi xử đẹp hắn ta.”
Mặc dù buổi chiều đã xảy ra chuyện tuyên chiến của Tô Liệt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng dạo chơi của Chúc Linh.
Lúc tám giò tối, Chúc Linh và Nam Cung Vũ đang đi dạo trong trung tâm thương mại, trên tay xách một đồng túi lớn túi nhỏ.
Ngược lại, Trương Thác chắp tay sau đầu, nhàn nhã đi theo hai cô gái đó.
“Anh Trương Thác, anh không ga lăng chút nào cả, để hai người con gái chúng tôi mang nhiều đồ như vậy sao?”
Chúc Linh nâng máy cái túi trong tay lên.
“Hi Hì.” Trương Thác cười ngượng: “Cô không hiểu rồi, tôi, một người đã có gia đình, không thể giúp phụ nữ khác xách túi, nều không vợ tôi nhất định sẽ tức giận.”
“Nhìn không ra, người như anh lại bị vợ quản chặt vậy sao?” Nam Cung Vũ hỏi.