Lúc này Droux tự mình quỳ một chân trên sàn nhà, bây giờ không thể nhìn thấy biểu hiện của Droux trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy cung kính của ông ta vang lên: “Thưa chủ nhân, vạc đã được gửi đến rồi”
Khi giọng nói của Droux vừa dứt thì lập tức nghe thấy một âm thanh xoay chuyển máy móc từ bức tường ngay đối diệ nơi Droux đang quỳ. Sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt Droux.
Trong căn phòng tối om không thể nhìn rõ khuôn mặt và bóng dáng của người đó, một ánh trăng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ và chiếu rọi vào cái bóng đen đó, Droux liếc mắt nhìn một cái theo bản năng, nhưng Droux chỉ nhìn thấy một chiếc mặt nạ màu trắng và trên gương mặt không hề có mắt, mũi miệng gì cả, giống như một oan hồn lúc nửa đêm vậy, nó khiến người khác hồn bay phách lạc.
Droux vội vàng cúi rạp đầu xuống dưới sàn nhà, không dám nhìn lên.
“Đây là chiếc vạc đồng đó sao?” Bóng đen cất tiếng nói, giọng nói đã được xử lý một cách đặc biệt để người khác không thể phân biệt được đây là nam hay nữ, như thể đây là giọng nói của một loại máy móc nào đó.
“Vâng” Droux nói: “Đây chính là chiếc vạc do Lâu Lan khai quật được”
Bóng đen bước tới trước đưa tay chạm vào chiếc vạc, rồi đi vòng qua chiếc vạc và hỏi: “Đồ đạc trong vạc đâu?”
“Đồ đạc ư?” Nét mặt của Droux lộ vẻ nghỉ ngờ, sau đó trả lời: “Lúc trả về cho chủ nhân thì trong vạc không có đồ đạc gì cả.
“Không có gì cả!” Đột nhiên bóng đen cao giọng nói: “Không có đồ đạc, vậy tôi muốn đập cái vạc này ra có ích gì!
Bóng đen nói xong thì tung một cú chưởng lên thân của vạc đồng, chiếc vạc đồng ở trước mặt Droux vỡ năm xẻ bảy ngay lập tức, khối vụn bắn tung tóe khắp nơi, một mành đồng bay xẹt qua cứa vào cổ của Droux và gây ra một vết xước rướm máu đỏ tươi trên cổ anh ta.
Droux đang đang quỳ ở đó, ông ta không dám động đậy, toàn thân run rẩy và trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Cái vạc này là giả! Cái tên ngu xuẩn này, đồ vật bị người khác đánh tráo mà cũng không biết!” Bóng đen nhìn thấy cái vạc vỡ năm xẻ bảy trên mặt đất thì lại càng quát tháo gay gắt hơn nữa: “Vạc Khắc Thân thật cho dù có bị đánh vỡ cũng không thể bể nát thành từng khối vụn như thế này!”
Vẻ mặt của Droux thay đổi ngay lập tức: “Xin chủ nhân tha tội!”
“Tha tội ư?” Bóng đen nhìn Droux: “Thí nghiệm ở phía Nam Cực đã vào giai đoạn then chốt nhất, hiện tại đồ đạc của Lâu Lan vô cùng quan trọng, nó là món đồ quảng cáo giữ thứ hạng cao nhất hiện nay trên thế giới. Anh nói tôi nghe xem, tôi làm thế nào để tha tội cho anh đây!”
Droux cúi gập đầu, run lẩy bẩy và không dám hó hé nửa lời.
“Cho anh ba ngày! Ba ngày sau, anh phải đem cái vạc Khắc Thân thật cùng với đồ đạc ở trong cái vạc đến đây gặp.
tôi. Nếu không thì dâng cái đầu của anh lên cho tôi!” Bóng đen nói xong là vung tay lên và lại ẩn mình vào trong bóng tối.
Mấy phút sau, đèn trong phòng lại bật sáng.
Droux quan sát mọi thứ bên trong căn phòng, những mảnh vụn to nhỏ đủ kích cỡ từ chiếc vạc đồng bể nát văng chỉ chít trên bức tường dát vàng.
Trong mắt Droux hiện lên một chút sợ hãi, sau khi hít thở sâu vài lần, Droux đứng dậy, lau vết máu trên cổ, từ từ mở cửa và bước ra ngoài.
Bên ngoài căn phòng, Thiệu Uyên đang lo lắng chờ đợi, thấy Droux đi ra, anh ta vội vàng tiến lên và cười cười nói nói: “Ông Droux, cái vạc không vấn đề gì chứ, vậy phần tiền kia…
“Anh còn mặt mũi nào mà đòi tiền tôi!” Droux nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng gầm này như đang bộc ra tất cả nỗi sợ hãi mà ban nấy ông ta đã đè nén trong lòng, “Thiệu à, có phải anh cảm thấy Droux tôi đây là người rất dễ bị bắt nạt không?”
“Không dám!” Thiệu Uyên nhanh chóng lắc đầu, anh ta biết người đàn ông tên Droux này không chỉ là một ông chủ lớn lắm tiền nhiều của, mà còn là người phát ngôn cao cấp của thế lực ngầm, làm mích lòng ông ta thì chắc chắn sẽ tự mình chuốc lấy thương đau.
“Anh nói không dám, mà lại đem một cái vạc giả tới để lừa tôi sao?” Droux trừng mắt nhìn Thiệu Uyên.
“Vạc giả!” Thiệu Uyên giật mình thon thót: “Làm sao có thể là vạc giả được!”
Droux cũng không thèm giải thích nhiều lời với Thiệu Uyên, ông ta nói một cách dứt khoát: “Ba ngày nữa, trong vòng ba ngày, tôi muốn thấy cái vạc thật. Nếu không có, hậu quả ra sao, tự anh cân nhắc đi!”
Droux nói xong, phất tay áo sải bước đi về phía sau sảnh lớn, để lại Thiệu Uyên cứ đứng sững ở đó một mình.
Thiệu Uyên liếc mắt nhìn theo hướng Droux đang rời đi, sau đó anh ta liếc nhìn căn phòng nơi vừa đặt cái vạc đồng, sau đó chậm rãi đi ra khỏi sảnh lớn.
Bên ngoài sảnh lớn là một trang viên khổng lồ, bên trong trang viên có hàng triệu chiếc xe hơi hạng sang đậu la liệt giống như là rác rưởi, nổi bật ở chính giữa trang viên là một bãi đáp máy bay rộng rãi.