“Em…” Lâm Ngữ Lam mở miệng, hít sâu một hơi rồi nói: “Ông xã, em nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tin đồn, bọn họ nói anh vì một người phụ nữ mà làm kẻ địch với cả thế giới, hoàn toàn không hợp làm một vị vua.”
“Xi! Trương Thác bĩu môi, không them để ý, khua khua tay: “Bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói đi, không lẽ anh bị mất miếng thịt sao”
“Không phải” Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Ông xã, anh cảm thấy đáng không?”
“Cái gì mà đáng không?” Vẻ mặt Trương Thác đầy nghi hoặc.
“Vì em” Lâm Ngữ Lam nhìn thẳng vào mắt Trương Thác: “Nếu như ngày nào đó, anh thật sự vì em mà làm kẻ địch với cả thế giới, anh cảm thấy đáng không?”
Đáng không?
Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam, anh cầm hai tay mềm mại của Lâm Ngữ Lam lên, miệng nở nụ cười, khẽ lắc đầu: “Bà xã, anh sẽ không vì em mà làm kẻ địch với cả thế giới đâu”
“Ừm” Lâm Ngữ Lam nghe thấy câu trả lời này, trong ánh mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng cũng có thể hiểu được.
Cô định lên tiếng thì nghe thấy giọng Trương Thác lại vang lên.
“Em chính là cả thế giới của anh”
Lời của Trương Thác, khiến mặt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, cô lập tức quay người qua, hất tay Trương Thác ra: “Mấy lời thả thính sến súa của anh đúng là mắc ói”
Mặc dù Lâm Ngữ Lam nói như vậy, nhưng trong lòng cô rất vui, ngập tràn sự hạnh phúc.
Trương Thác cười ha ha, rồi lại nắm tay Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, chúng ta đi thôi”
Lâm Ngữ Lam lườm anh một cái, mặc kệ cho Trương Thác nắm tay dắt mình đi ra khỏi sân bay.
Hai người về đến nhà, đã một tháng rồi không có ai về ở trong nhà này rồi.
Trương Thác đứng trước cửa, nhìn Lâm Ngữ Lam.
“Anh nhìn em làm gì, mở cửa đi” Lâm Ngữ Lam đứng đẳng sau Trương Thác, lên tiếng nói.
Trương Thác cười khổ: “Bà xã, em đổi ổ khóa rồi”
“Hả!” Lâm Ngữ Lam bụm mặt lại, khuôn mặt xinh xắn hiện lên sự bối rối, đích thực là cô đã đổi ổ khóa rồi. Chỉ là chuyện trôi qua một tháng rồi, cô cũng quên mất. Lúc đó cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Trương Thác, bây giờ nhắc đến làm cho Lâm Ngữ Lam cảm thấy vô cùng khó xử.
Lâm Ngữ Lam bĩu môi, nũng nịu hừ một tiếng: “Thế anh còn cố tình đi trước mặt em! Tránh ra”
Lâm Ngữ Lam nắm vạt áo của Trương Thác, kéo anh ra đẳng sau.
Trương Thác xấu hổ toát cả mồ hôi, dáng vẻ như người phụ nữ nhỏ này của Lâm Ngữ Lam khiến anh thật sự không có cách nào chỗng đỡ được nha.
Lâm Ngữ Lam mở cửa ra, ngôi nhà này đã hơn một tháng không có ai ở rồi. Rất dễ dàng thấy được bụi bặm ở góc phòng, đệm trên sô pha cũng có mùi nấm mốc, muốn ở đây thì chắc chắn phải dọn dẹp rồi.
Trương Thác vừa bước vào, thì thuần thục lấy hai thùng nước, vắt giẻ lau, lau cái bàn.
Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác dọn dẹp vệ sinh thuần thục như vậy, cô có cảm giác không chân thực. Người đàn ông trước mắt này thật sự là cao thủ hàng đầu thế giới mà bảo người ta quỳ xuống phục tùng, xưng vua, dựa vào sức lực một người tiêu diệt trăm máy bay chiến đấu đó sao?
Lâm Ngữ Lam vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đầu mình cố ý xa lánh Trương Thác thì có chút đỏ mặt, lúc đó cô vì muốn anh hoàn toàn từ bỏ cô, còn…
Ánh mắt của Lâm Ngữ Lam đột nhiên ngưng đọng lại, cô nghĩ đến một chuyện, tối hôm đó, sau khi uống rượu ở Paris xong thì đã xảy ra chuyện gì?