Thu Vân gật đầu rồi nói: “Không làm nữa, cũng trả tiền thế chấp rồi”
“Trời à, công việc tốt như thế mà em không làm à?” Quách Ngọc Văn cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.
Thu Vân vừa nghe giọng điệu của Quách Ngọc Văn thì biết cô ta chẳng nói được lời tốt lành gì.
Cô ta tiếp tục dùng giọng điệu kinh ngạc đó mà nói tiếp: “Một ngày ba trăm nghìn, một tháng chín triệu, công việc nhẹ nhàng như thế mà em nói không làm là không làm à? Em nhìn chị đi, mặc dù lớn hơn em có một tuổi nhưng đâu được sung sướng như em chứ. Công việc này của chị quá mệt mỏi, mỗi ngày đều phải làm việc tám tiếng đồng hồ, một tháng tiền lương mới hơn hai mươi tư triệu, các loại bảo hiểm cũng không được nhiều lắm…”
Những gì mà Quách Ngọc Văn nói chính là đang khoe khoang, cái tuổi này của cô ta rất ít người có thể kiếm được lương tháng hai mươi mấy triệu, còn có các loại bảo hiểm.
Thu Vân nghe thế thì vẻ mặt ủ rũ hơn nhiều.
Quách Ngọc Văn vẫn ngồi đó mà than thở: “Em bảo chị nên nói em như thế nào mới được đây, thân ở trong phúc mà không biết phúc”
Quách Ngọc Văn nói xong thì Thu Vân nhìn thấy những bạn bè của Quách Thiên Tuấn đang ngồi trên bàn kia đều lộ ra một nụ cười khinh bỉ, có người còn tỏ vẻ ghét bỏ. Dường như bọn họ cảm thấy ngồi cùng một bàn với nhân viên quét dọn thì người mất mặt là chính mình vậy.
“A? Đây là ai?” Quách Ngọc Văn đưa mắt nhìn về phía Thu Vân.
“Đây là bạn trai của Thu Vân nhà chúng tôi” Mẹ của Thu Vân trả lời.
“Bạn trai? Cũng chẳng ra sao cả” Quách Ngọc Văn vòng hai tay trước ngực rồi nói: “Anh làm nghề gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền mà cũng giám kiếm bạn gái rồi?”
Trương Thác mỉm cười rồi lắc đầu: “Kiếm chẳng được bao nhiêu cả, đủ ăn đủ mặc”
Quách Ngọc Văn nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Đủ ăn đủ mặc mà cũng dám đi tìm bạn gái à? Nhưng mà…”
Cô ta cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng cô bạn gái này của anh cũng chẳng ra sao cả, cũng là một cô nhóc nghèo. Một tháng anh cho nó một triệu rưỡi tiền tiêu vặt là có thể theo đuổi được rồi. Nếu là tôi tìm bạn trai thì mỗi tháng anh ta không kiếm được trăm triệu cũng không đủ sống”
“Không phải.” Mẹ của Thu Vân vội vàng xua tay: “Thu Vân nhà chúng tôi không cần Thác nuôi, chính chúng tôi cũng có thể tự nuôi sống mình. Bây giờ Thác đang mở công ty, còn đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, sau này sẽ tốt hơn nhiều”
“Mở công ty à?” Quách Ngọc Văn nhìn về phía Trương Thác với vẻ ngoài ý muốn: “Công ty ở đâu? Công ty gì?”
Bác cả của Thu Vân và những bạn bè của ông ta đều nhìn về phía anh.
Lúc Quách Ngọc Văn nghe thấy Trương Thác mở công ty thì trong mắt cô ta hiện lên sự ghen ty. Trong suy nghĩ của cô ta thì Thu Vân dựa vào cái gì mà tìm được một người bạn trai mở công ty chưa?
“Ở Châu Xuyên” Trương Thác trả lời.
“Châu Xuyên à? Một thành phố cấp hai?” Quách Ngọc Văn nghe Trương Thác trả lời như thế thì yên tâm hơn nhiều: “Thành phố nhỏ kia thì có công ty gì chứ? Có thể làm ra được bao nhiêu chứ?”
“Tôi biết thành phố đó” Một người đàn ông trung niên mở miệng nói: “Thành phố không lớn, một người mỗi tháng kiếm được chín mười triệu là đã thỏa mãn rồi, tôi đoán có lẽ tài sản khoảng mấy hai tỷ ba tỷ cũng không chừng”
“Hai tỷ ba tỷ?” Quách Ngọc Văn nghe thế thì lắc đầu rồi nói: “Tôi không tin.”
Vừa rồi cô ta đã quan sát Trương Thác, khi cô ta thấy anh mặc đồ rất bình thường thì yên tâm hơn nhiều. Người ăn mặc như thế này thì có thể mở được công ty lớn tới cỡ nào chứ? Hơn nữa còn là ở nơi nhỏ bé kém phát triển như Châu Xuyên, chỉ sợ là mở cái cửa hàng cũng dám nói mình làm công ty dịch vụ.
Ông ta vừa nói xong thì mọi người đều cười vang.
Trương Thác lắc đầu: “Đúng là không phải hai ba tỷ”