Diệp Huyên lại nói: “Sao nào, người của vũ trụ thứ nguyên đều nói chuyện lật lọng như thế à?”
Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vô sỉ!”
Diệp Huyên xua tay: “Mau bảo người nhà của ngươi đến chuộc ngươi đi!”
Nét mặt người đàn ông áo đen trở nên dữ tợn: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục, dù ta có chết…”
Lúc này, kiếm Thanh Huyên đột nhiên rung động dữ dội, linh hồn của người đàn ông áo đen bắt đầu bị hấp thu với tốc độ rất nhanh!
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông áo đen thầm thấy hoảng hốt, vội vàng nói: “Ngươi muốn bao nhiêu!”
Diệp Huyên nhẹ nhàng đè tay phải, kiếm Thanh Huyên dừng lại, hắn nhìn người đàn ông áo đen: “Ngươi có thể trả bao nhiêu!”
Người đàn ông áo đen trầm giọng đáp: “Mười nghìn Tinh Vương!”
Diệp Huyên nheo mắt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Mạng của ngươi chỉ đáng giá mười nghìn Tinh Vương à?”
Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi nói xem bao nhiêu!”
Diệp Huyên do dự một lát rồi đáp: “Một trăm nghìn!”
Người đàn ông áo đen lập tức nói: “Đồng ý!”
“Con mẹ nó?”
Diệp Huyên sững sờ.
Chết tiệt!
Sơ ý rồi!
Là người này quá giàu, hay là hắn quá nghèo?
Người đàn ông áo đen mở lòng bàn tay, thời không trước mặt gã ta trở nên vặn vẹo, chẳng mấy chốc, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay vào lòng bàn tay gã ta, gã ta đưa nó cho Diệp Huyên: “Một trăm nghìn Tinh Vương!”
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ, hắn tỏ vẻ chần chừ.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh hỏi: “Sao nào, người của vũ trụ bình hành các ngươi đều không có chữ tín à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là có chứ!”
Nói xong, hắn nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó mở lòng bàn tay, cất kiếm Thanh Huyên đi!”
Người đàn ông áo đen hỏi Diệp Huyên: “Ngươi tên gì?”
Diệp Huyên cười: “Sao nào, muốn trả thù ta ư?”
Người đàn ông áo đen bình tĩnh đáp: “Chỉ hỏi thử thôi!”
Diệp Huyên khẽ cười: “Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?”
Người đàn ông áo đen híp mắt: “Ngươi là người nhà họ Cô!”
Diệp Huyên cười to, sau đó nói: “Tên ta có chữ Diệp, ngươi tự đoán đi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi một cách ung dung!
Mọi người: “…”