Khi Diệp Huyên nhìn thấy những chùm sáng đó thì con ngươi bỗng co rút lại hét: "Chạy!"
Hắn nói xong bèn kéo Đạo Lăng, Thích Thiên và Thiên Khí chạy.
Trong từng chùm sáng ấy đều có một viên Không Nói Võ Đức!
Mấy trăm viên Không Nói Võ Đức đó!
Mẹ nó!
Diệp Huyên còn hoảng!
Một viên thôi đã kh ủng bố như vậy rồi, mấy trăm viên cùng phóng ra...
Diệp Huyên cũng thấy hơi tê cả da đầu!
Đám Diệp Huyên vừa chạy thì đằng sau đã vang lên từng tiếng nổ kh ủng bố, dù cách hơn mười cái tinh vực thì bốn người Diệp Huyên cũng bị chấn muốn thủng lỗ tai, lòng thầm run sợ không thôi.
Sau khi bốn người Diệp Huyên dừng lại bèn xoay người nhìn ra sau, vừa nhìn thì lập tức ngơ ngác!
Trong tầm mắt của họ là một mảnh đen thui!
Đạo Lăng run rẩy nói: "Cái này..."
Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Mọi người nhìn kìa!"
Hắn nói xong bèn chỉ vào chỗ sâu trong tinh không đằng xa.
Ba người nhìn theo ngón tay Diệp Huyên, Cổ Hiền Giả vẫn đứng ở vị trí cũ nhưng lúc này ông ta chỉ còn lại linh hồn!
Hơn nữa, luồng linh hồn kia cũng yếu ớt ảm đạm như làn khói.
Bốn người Diệp Huyên nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút kinh ngạc.
Cổ Hiền Giả kia cũng lợi hại ghê!
Thế mà còn chưa chết!
Kiếp Chủ và Vân sư cũng không có chết, vì ban nãy họ tránh sau Cổ Hiền Giả nên ông ta đã chặn phần lớn sức mạnh cho họ rồi! Dù như thế nhưng họ cũng không chịu nổi, cơ thể cũng bị nổ nát bét!
Ngay cả linh hồn cũng bị nổ đến trong suốt!
Muốn khôi phục hoàn toàn thì ít nhất cũng phải mất trăm năm!
Giờ phút này, ba người đã hoàn toàn sợ ngây người!
Đặc biệt là Cổ Hiền Giả, ông ta chính là Tuế Nguyệt Tiên, là cao thủ số một số hai trên đời. Nhưng vào giây phút ban nãy, ông ta cũng ngơ ngác!
Đây là thứ gì?
Vậy mà lại có sức mạnh lớn đến nỗi cả mình cũng không ngăn nổi!