Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vì đây là Diệp Huyên nên ông ta mới e dè. Người này vừa đại náo ở Đệ Nhị tộc một phen mà vẫn an toàn thoát thân, lại còn giết người Tiên gia mà Tiên gia không có động tĩnh gì, tựa như không biết chuyện vậy.  

Dưới tình huống này, Tăng giới tất nhiên không thể làm chim đầu đàn đi chọc hắn.  

Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Bà mặc tăng bào trên người nhưng lại để tóc dài chứ không cạo.  

Tăng Vô thấy bà ta thì khẽ thi lễ.  

Cho thấy địa vị của bà ta ở Tăng giới là rất cao.  

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn Diệp Huyên.  

Hắn hỏi: “Tiền bối vẫn còn thích ông ta, đúng không?"  

Đối phương đặt tay lên vai hắn, thì thầm: “Ngươi nói lại thử xem”.  

Diệp Huyên cười: “Người hận ông ta, nhưng vì sao? Vì vẫn còn yêu. Nếu đã không yêu thì sẽ không hận”.  

Người phụ nữ tiếp tục nhìn hắn, không nói năng cũng không ra tay.  

Diệp Huyên: “Ông ta không đáng có được tình yêu của người, nhưng người cũng không thể từ bỏ tình cảm này, đúng chứ?"  

Người phụ nữ cười: “Ngươi tự cho rằng mình có thể hiểu hết?"  

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không đến đây để khuyên tiền bối đi gặp ông ta, ta chỉ muốn nói việc này không phải lỗi của người. Người gửi mình cho sai kẻ, phụ bạc người là lỗi của ông ta. Người cũng không nên vì một kẻ như vậy mà lãng phí tuổi trẻ cả đời. Bỏ qua cho ông ta, cũng là buông tha cho chính mình”.  

Sắc mặt người phụ nữ bỗng trở nên dữ tợn: “Bỏ qua? Ngươi nói ta phải bỏ qua thế nào? Năm ấy chính miệng y nói sẽ nắm tay ta đến cuối đời, nhưng ngươi biết hắn đối xử thế nào với ta sao? Hắn lén lút thông đồng cùng một ả khác, ả ta còn dám đến trước mặt ta huênh hoang. Hắn...”  

Diệp Huyên cau mày: “Đã vậy sao người vẫn còn thích?"  

Người phụ nữ gầm lên: “Ta chỉ còn lại hận mà thôi!"  

Diệp Huyên: “Nhưng dường như ông ta chết rồi”.  

Người phụ nữ im lặng.  

Diệp Huyên thở dài: “Ông ta quả thật có lỗi với người. Người hận ông ta, muốn trừng phạt, để ông ta sống cả đời trong hổ thẹn...”  

Hắn lắc đầu: “Tiền bối làm vậy là sai rồi. Như vậy không phải trừng phạt ông ta mà là trừng phạt bản thân người. Ngược lại, ông ta biết người còn hận mình có khi lại thấy vui trong lòng, bởi vì còn yêu mới sinh ra hận. Hận thù của người không trừng phạt được một người đàn ông không còn yêu thương người nữa. Nếu thật sự còn tình cảm, ông ta sẽ không để người hận mình. Người nên biết, vào giây phút ông ta đi tìm người phụ nữ khác thì đã không còn yêu thương người rồi”.  

Người phụ nữ im lặng.  

Diệp Huyên lại nói: “Ta không phải thánh nhân, sẽ không chỉ người học cách buông bỏ. Nhưng nếu ta là người, ngay khi ông ta chung chạ với ả khác, ta sẽ lập tức đi tìm một người đàn ông mới, mỗi ngày lại thay đổi một người. Hơn nữa, lấy dung mạo này của tiền bối, ta tin rằng năm ấy không chỉ có một mình ông ta theo đuổi người. Tiền bối à, phương pháp tốt nhất để trừng phạt một thằng đàn ông chính là phải sống tốt hơn hắn, chứ không phải sống khổ sở hơn”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK