Sâu trong tinh không, Tần Quan nhìn Cổ Hiền Giả với vẻ mặt lạnh như băng: "Bảo Lăng chủ Tiên Lăng, ông ra đây!"
Cổ Hiền Giả: "..."
Tần Quan cau mày, vung tay lên, mấy trăm Thần Cơ kia bỗng bay lên rồi lại nhắm thẳng vào ông ta.
Sắc mặt Cổ Hiền Giả lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Tần các chủ, đây là một sự hiểu lầm! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Tần Quan bỗng lấy ra một khẩu súng rồi bóp cò.
Đoàng!
Một chùm sáng trực tiếp xuyên qua tinh vực bắn thẳng vào người Cổ Hiền Giả.
Đùng!
Cổ Hiền Giả lại bị đẩy lùi mấy vạn trượng, linh hồn cũng ảm đạm, yếu ớt hơn giống như một cơn gió thôi cũng đủ để thổi tan ông ta!
Trong mắt Cổ Hiền Giả lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sẽ chết thật đó!
Ông ta chắc chắn sẽ chết!
Đây là cảm giác lúc này của Cổ Hiền Giả.
Người phụ nữ trước mặt hoàn toàn có khả năng gi3t chết ông ta!
Tần Quan nhìn Cổ Hiền Giả, lạnh lùng nói: "Đánh thắng được là đánh, đánh không lại là hiểu lầm! Da mặt ông cũng có thể sánh ngang với Diệp công tử rồi đó!"
Bên kia, Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Cái gì gọi là có thể sánh ngang với hắn?
Tần Quan kia đúng là không biết lựa lời gì hết, e rằng sau này sẽ khó mà tìm được chồng!
Đúng lúc này, thời không đằng sau Cổ Hiền Giả bỗng run lên rồi có một ông lão bước ra. Sau khi ông ta đi ra bèn vội vàng nhìn về phía Tần Quan: "Tần các chủ, tại hạ là Thư Hiền Giả người đứng đầu Tiên Lăng Lục Hiền Giả, ta..."
Tần Quan bỗng lạnh mặt hỏi: "Sao? Ta không xứng để Lăng chủ của Tiên Lăng các người đi ra hả?"
Thư Hiền Giả kia vội nói: "Không, không! Lăng chủ đang bận, ông ấy..."
Tần Quan cả giận nói: "Bận cái đầu ông!"
Nàng ta quát xong cũng sửng sốt, sau đó khuôn mặt chợt đỏ lên, giơ tay khẽ vỗ lên hai má mình: "Không được nói tục! Hì hì..."