Vừa dứt lời, tinh không vũ trụ xa xôi bỗng rung chuyển, sau đó, vô số kiếm từ trong tinh không lướt ngang bay vào Thanh Thương Giới như sao băng, cuối cùng tập trung trên bầu trời học viện Thương Lan.
Trên đầu mọi người, có ít nhất đến mấy trăm vạn thanh kiếm!
Tất cả mọi người đều như hóa đá tại chỗ!
Nam Li Thiên Kia nhìn Diệp Huyên như nhìn thấy quái vật: “Ngươi…”
Diệp Huyên cười nói: “Nam cô nương, chiêu gọi kiếm đến này, ngươi muốn học không?”
Nam Li Thiên ngây người, sau đó tức giận nói: “Ngươi muốn sỉ nhục ta sao?”
Diệp Huyên lắc đầu cười nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi!”
Nói rồi, hắn khẽ vung tay phải, toàn bộ kiếm đều biến mất.
Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi: “Đi thôi! Đi gặp Kỷ lão!”
Kỷ lão!
Vẻ mặt Mặc Vân Khỏi khẽ run sợ, một lúc sau y gật đầu: “Được!”
Hai người rời đi.
Lúc này, Nam Li Thiên kia đột nhiên run giọng nói: “Ta… Ta nguyện ý học cùng ngươi!”
Diệp Huyên dừng bước, hắn quay đầu nhìn Nam Li Thiên, không nói gì rồi quay người rời đi cùng Mặc Vân Khởi.
Nam Li Thiên đứng tại chỗ, vẻ mặt trắng nhợt.
…
Núi sau học viện Thương Lan.
Diệp Huyên đến trước mộ lão Kỷ, hắn không hề do dự mà chầm chậm quỳ xuống.
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy!
Diệp Huyên cứ quỳ như vậy.
Ở bên cạnh, có hai người chậm rãi bước đến.
Chính là Kỷ An Chi và Bạch Trạch!
Hai người đi đến bên cạnh, im lặng không nói.
Lúc này, Diệp Huyên chậm rãi đứng dậy, hắn quay người nhìn ba người Mạc Vân Khởi, cười nói: “Không gặp nhiều năm rồi!”
Nói rồi, hắn nhìn Mặc Vân Khởi, vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, Mặc Vân Khởi đã không còn dáng vẻ ngông nghênh như lúc trước nữa! Y, đã trưởng thành rồi!
Bạch Trạch vẫn im lặng ít nói như vậy.
Kỷ An Chi vẫn là một người cuồng ăn, lúc này trên tay còn đang cầm một cái đùi gà nữa.
Mặc Vân Khởi bỗng cười nói: “Đi, chúng ta tụ tập! Ngươi làm cơm!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Được!”