Kinh khủng như Cổ Đế vậy mà cũng chỉ như con kiến trong mắt y ư?
Một con kiến mà thôi!
Thiên Yếm bắn sang một ánh mắt ghét bỏ.
Quả nhiên là cha con, đều thích làm ra vẻ giống nhau.
Nhưng mà gã cha thì trâu bò thật.
Diệp Huyên giờ phút này thật sự không nói được gì hết. Cảm giác cha khoe khoang còn mình chỉ biết im lặng đứng nhìn này không vui chúng nào.
Bên kia, Cổ Đế giương đôi mắt mịt mờ nhìn người đàn ông áo xanh: “Ngươi... ngươi là ai?"
Y nhìn gã ta rồi chỉ vào Diệp Huyên: “Ngươi biết nó là con trai ta không?"
Cổ Đế lắc đầu.
Người đàn ông áo xanh: “Đã biết mà còn dám đánh nó?"
Cổ Đế đờ ra. Ngươi không thấy ta lắc đầu hả??
Ta mà biết cha hắn kinh khủng như vậy thì có chết cũng không dám ra tay!
Gã ta tuy tự tin nhưng đó chỉ là khi đối mặt với người thường, còn khi đứng trước Người đàn ông áo xanh này, chút tự tin ấy đều hóa thành mây trôi.
Thấy người đàn ông áo xanh định ra tay, Mộ Niệm Niệm lên tiếng: “Gã ta đã hòa làm một thể với vũ trụ này, nếu giết gã thì vũ trụ...”
Người đàn ông áo xanh chỉ cười: “Chuyện nhỏ”.
Người áo đen đứng bên Cổ Đế bỗng thốt lên: “Các hạ, chúng ta đến từ Ma Mạch!"
Người đàn ông áo xanh nhìn ông ta: “Ma Mạch?"
Người áo đen: “Lấy thực lực của các hạ, hẳn đã từng nghe qua”.
Người đàn ông áo xanh lại lắc đầu: “Chưa hề”.
Người áo đen cau mày: “Sao có thể... Sao ngươi có thể chưa từng nghe qua Ma Mạch?"
Người đàn ông áo xanh cười: “Ngươi đang muốn nói ngươi có chống lưng mạnh chứ gì?"
Người áo đen: “Phải!"
Ông ta biết phải khiến người này có điều kiêng kỵ, bằng không tất cả chỉ có chết.
Người đàn ông áo xanh lại cười: “Có chống lưng tốt thật nhỉ”.
Y thoáng dừng lại: “Không như ta, vô địch rồi nên chả cần dựa vào ai nữa. Ôi chao!"
Mọi người: “...”
Diệp Huyên đen cả mặt.
Bà mẹ nó luôn.
Sao cha mình giờ làm màu dữ dội thế?
Người áo đen kia lại nói: “Các hạ thật sự chưa từng nghe về Ma Mạch?"
Người đàn ông áo xanh cười: “Nếu ta để ngươi gọi người thì mất bao lâu mới đến?"