Nói rồi hắn đuổi theo Nhân linh ở phía xa xa.
Kiêu Yêu im lặng một lát rồi nói: "Tên này có chỗ dựa, không chọc vào nỗi".
Nói xong, nó xoay người biến mất.
...
Diệp Huyên theo chân Nhân linh dẫn đường đi đến trước một sơn động.
Diệp Huyên nhìn về phía Nhân linh: "Ngươi dẫn ta đi gặp thánh hiền để làm gì?"
Nhân linh đang định đáp lời thì đúng lúc này, sâu trong sơn động đột nhiên có một ông lão mặc áo bào trắng bước ra, người này mặc đồ trắng toát toàn thân, không chỉ thế, tóc của lão cũng trắng như tuyết, toàn thân trông rất tiên phong đạo cốt.
Nhưng đây chỉ là một hư ảnh!
Không phải bản thể!
Sau khi ông lão áo bào trắng đi ra, Nhân linh kia nhanh chóng bay đến trước mặt lão, trông rất thân mật.
Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Kháo Sơn Vương!"
Diệp Huyên đen mặt lại.
Mẹ kiếp!
Từ khi nào biệt danh này của ông đây lại nổi tiếng như thế?
Ông lão quan sát Diệp Huyên một lát rồi cười nói: "Có người bảo cậu đang xây dựng một thư viện".
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Ông lão vuốt râu nở nụ cười: "Ta đã nghe qua thư viện này rồi, vậy nên mới bảo Nhân linh dẫn cậu đến gặp ta".
Diệp Huyên cười nói: "Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?"
Ông lão khẽ cười nói: "Ta biết thân phận của cậu đặc biệt, cho dù là chủ nhân của Nhân linh cũng không làm gì được cậu. Lần này tìm cậu là giúp cậu một chút".
Diệp Huyên có chút ngạc nhiên: "Giúp?"
Ông lão khẽ gật đầu, lão xòe tay ra, trong nháy mắt, một luồng Tín Ngưỡng Chi Lực kh ủng bố xuất hiện ở trong tay lão.
Nhìn thấy luồng Tín Ngưỡng Chi Lực này, tròng mắt Diệp Huyên đột nhiên co rụt lại, hắn chưa từng thấy Tín Ngưỡng Chi Lực nào kinh khủng như thế!
Luồng Tín Ngưỡng Chi Lực này khiến hắn cảm nhận được hơi thở của chết chóc.
Ông lão cười nói: "Cảm nhận được gì không?"
Diệp Huyên trầm giọng đáp: "Mạnh mẽ!"
Ông lão lắc đầu: "Còn gì nữa không?"
Diệp Huyên im lặng một lú rồi nói: "Kính xin tiền bối chỉ giáo!"
Ông lão cười nói: "Tinh khiết, thuần túy".
Diệp Huyên im lặng.