Diệp Huyên nhìn ý chí kiếm đạo đó, trong lòng cũng hơi khiếp sợ!
Mạnh quá!
Ý chí kiếm đạo này không mạnh bằng phụ thân, nhưng mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn hoàn toàn không thể hấp thụ được nó!
Thật sự là núi cao còn có núi cao hơn!
Tiêu Lâm Lang ở bên cạnh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ý chí kiếm đạo trong tay Diệp Huyên khiến nàng ta cảm thấy càng nguy hiểm!
Lúc này, Diệp Huyên đi về phía ý chí kiếm đạo thần bí kia, mà ý chí kiếm đạo đó thì liên tục lùi về sau!
Không phải nó kiêng dè gì, mà là nó sợ!
Diệp Huyên dừng lại, hắn nhìn ý chí kiếm đạo trong tay mình: “Cha đúng là lợi hại!”
Sau đó, hắn nhìn về phía ý chí kiếm đạo thần bí kia: “Chắc hẳn các hạ đã có linh rồi, có thể trò chuyện không?”
Lúc này, ý chí kiếm đạo thần bí kia đột nhiên biến thành một cô gái.
Cô gái mặc váy trắng, vóc người nhỏ nhắn, nàng ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như thế, trong mắt đầy vẻ đề phòng!
Diệp Huyên cười nói: “Cô nương xưng hô thế nào?”
Cô gái nhìn ý chí kiếm đạo trong tay Diệp Huyên, không đáp lời!
Diệp Huyên lại nói: “Ta tên Diệp Huyên!”
Sau đó, hắn thu lại ý chí kiếm đạo.
Sau khi thu lại ý chí kiếm đạo, hắn phát hiện nét mặt cô gái thả lỏng hơn rất nhiều!
Diệp Huyên hỏi lại một lần nữa: “Cô nương xưng hô thế nào?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Không có tên!”
Không có tên!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ta đặt tên cho cô nhé! Tên là Linh Tịch đi! Cô thấy sao?”
Cô gái: “…”
Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên như đang nhìn quái vật.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Linh Tịch cô nương, cô đến đây một mình thôi sao?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Nơi này không cho người ngoài vào!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Cô gái không đáp.
Diệp Huyên nhìn dãy núi phía xa: “Ta có thể đi vào không?”
Cô gái lập tức lắc đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hắn đi tới trước mặt cô gái, lấy một xâu kẹo hồ lô ra đưa cho cô gái: “Có muốn nếm thử không?”
Kiếm Tâm Tâm và Tiêu Lâm Lang ngơ ngác!