Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: “Tần Quan cô nương, tại sao cô lại gọi ta là Diệp nam chính? Ta tên Diệp Huyên”.
Tần Quan mỉm cười, nói: “Vậy ta gọi ngươi là Diệp công tử nhé”.
Diệp Huyên hạ giọng hỏi: “Nam chính là có ý gì?”
Tần Quan chớp mắt, nói: “Nói một cách đơn giản, nó tương đương với con cưng của trời, nói phức tạp một chút thì lại là chuyện không thể nói rõ trong đôi câu, vì nó liên đến quá nhiều thứ, để giải thích thì rất rắc rối, dù sao thì cũng là người rất lợi hại”.
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan lại hỏi: “Có thể xem thử tháp của ngươi không?”
Rõ ràng nàng ta rất tò mò về Tiểu Tháp của Diệp Huyên.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Hắn nói xong thì đưa Tiểu Tháp qua cho Tần Quan.
Thật ra hắn cũng muốn xem thử vẻ mặt kinh ngạc của Tần Quan.
Nhưng hắn đã hơi thất vọng.
Tần Quan cầm lấy Tiểu Tháp, quan sát một lượt, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng lên, nàng ta mỉm cười, nói: “Lợi hại thật, thời gian trong Tiểu Tháp và thời gian của thế giới bên ngoài có thể nghịch chuyển đến mức độ này, thật sự phi thường”.
Nàng ta vừa nói vừa trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Huyên.
Mặc dù ánh mắt có sự khen ngợi nhưng lại không có sự kinh ngạc.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, nói: “Cô không bất ngờ sao?”
Tần Quan mỉm cười, nói: “Cũng tàm tạm”.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi hỏi: “Cô có thể làm được không?”
Tần Quan gật đầu: “Có thể”.
Diệp Huyên sững sờ, hắn do dự một lát rồi hỏi: “Cô có thể sao?”
Tần Quan gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên lặng thinh.
Trong lòng thì đang rối bời.
Cô gái này nói nàng ta có thể?
Á đù!
Đùa gì thế?
“Má nó!”
Tiểu Tháp nhảy cẫng lên, bắt đầu huyên thuyên.