241: Ta không thiên vị được đâu
Ba chữ "Mặc ngu ngốc" vừa vang lên, bốn bề im phăng phắc đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
<
Mặc Vân Khởi ngây ra như phỗng, tự hỏi mình vừa nói cái quái gì vậy. Hắn ta ngó sang Bạch Trạch, thấy y đang nhìn lại bằng ánh mắt kỳ thị.
Diệp Huyên bỗng đứng dậy: “Mọi người đừng lấy làm lạ, chỉ là Mặc đạo sư thích pha trò thôi”.
Advertisement
Mặc Vân Khởi vội vàng chữa cháy: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là pha trò thôi... Ừm, xin chào, ta là đạo sư Mặc Vân Khởi của học viện Thương Lan, về sau mọi người có thể gọi ta là Mặc đạo sư. Lần khảo hạch này có ba ải đều do ta chủ trì, hy vọng mọi người cố gắng hết sức!"
Nghe vậy, vô số người bên dưới vội vàng dẹp nụ cười trên mặt đi.
Tuyệt đối không được đắc tội vị đạo sư khảo hạch này.
Diệp Huyên lại đứng dậy: “Khảo hạch bắt đầu!"
Cửa ải thứ nhất là Sóng To Đãi Cát.
Bởi vì người đến tham gia khảo hạch lần này quá nhiều, trình độ chắc chắn sẽ có chênh lệch nên Diệp Huyên đã nhờ Túy Tiên Lâu và Hoàng thất Khương Quốc hỗ trợ dựng nên một pháp trận khổng lồ dưới chân núi Thương Lan.
Nó có tác dụng khảo hạch sức chịu đựng, hay đúng hơn là trình độ, của những người này, từ đó tuyển chọn người phù hợp.
Diệp Huyên vừa dứt lời, một luồng áp lực vô hình bỗng nghiền xuống đám người ở dưới. Ban đầu còn không có chuyện gì xảy ra nhưng dần dà đã có người chịu không nổi, chỉ chốc lát đã có người thối lui.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên và một ông lão bước tới trước.
Diệp Huyên nhìn hai gương mặt quen thuộc kia mà ngây ngẩn.
Đó chính là gia chủ hai nhà Lý -Chương ở Thanh Thành: Lý Ngọc và Chương Liệt.
Hắn vội vàng chạy đến: “Hai vị tiền bối sao lại đến đây?"
Thấy Diệp Huyên còn nhận ra họ, hai người kia có chút kích động, vội vàng khom mình: “Tham kiến Diệp viện trưởng!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Hai vị đừng như vậy, gọi ta Diệp Huyên là được rồi”.
Tuy hắn từng giao chiến với hai nhà Lý - Chương rất nhiều khi còn là Thế tử nhà họ Diệp nhưng hắn cũng không quên sự trợ giúp của Lý Ngọc, Chương Liệt và cả thành chủ Khương Niệm khi hắn dẫn muội muội rời khỏi Thanh Thành.
Trước thái độ hòa nhã của Diệp Huyên, nụ cười trên mặt Lý Ngọc và Chương Niệm càng rõ ràng hơn.
Lý Ngọc ôm quyền: “Hai chúng ta đưa con cháu trong tộc đến tham dự khảo hạch của học viện Thương Lan”.
"Ồ?"
Khóe môi Diệp Huyên vểnh lên: “Là hai vị nào?"
Lý Ngọc chỉ vào trong nhóm người xa xa: “Chính là hai người đó, bọn hắn cũng muốn gia nhập học viện Thương Lan”.
Diệp Huyên nhoẻn cười: “Ta không thiên vị được đâu”.
Lý Ngọc vội vàng giải thích: “Nếu bọn nó không thể tự gia nhập bằng thực lực của mình thì là do bọn nó tài hèn sức mọn”.
Chương Liệt cũng cười: “Đúng vậy, bọn hắn đều lấy ngươi làm tấm gương, càng không muốn ngươi cho bọn nó đi cửa sau”.
Hôm nay, Thanh Thành đã nổi danh khắp Khương Quốc, cư dân ở đây ai ai cũng tự hào vì Diệp Huyên.
Diệp Huyên chỉ cười: “Nam nhi Thanh Thành ta đương nhiên phải có cốt khí”.
Thấy Lý Ngọc có vẻ do dự muốn nói lại thôi, hắn hỏi: “Sao vậy?"
Gia chủ nhà họ Lý thấp giọng thở dài: “Thành chủ Khương Niệm đã qua đời rồi”.
"Qua đời?", Diệp Huyên khẽ cau mày: “Vì sao?"
Lý Ngọc trầm giọng đáp: “Khương huynh đột phá cảnh giới thất bại, gặp phải phản phệ không thể cứu chữa, ba ngày trước đã qua đời. Nhưng theo suy đoán của chúng ta, có lẽ huynh ấy bị người ám hại”.
Đôi mày Diệp Huyên càng nhíu chặt: “Bị ám hại?"
Lý Ngọc gật đầu: “Có thể chính là người huynh đệ Khương Cổ của huynh ấy. Sau khi Khương huynh chết, người này trở thành thành chủ, sau đó thê tử Khương huynh đều bị đuổi khỏi phủ thành chủ. Nếu hai nhà chúng ta không giúp đỡ, e rằng họ đã bỏ mạng oan uổng rồi”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên lên tiếng.
"Sau khi hai vị trở về, ta sẽ báo Quốc chủ phái người đến Thanh Thành điều tra cho rõ ngọn ngành, trả lại công bằng cho Khương tiền bối”.
Lời này của hắn nhận được một cái vái tạ thật sâu từ hai vị gia chủ.
Diệp Huyên không khỏi cảm khái trong lòng. Hắn mới đến Đế Đô không được bao lâu, nhưng Thanh Thành e rằng đã là cảnh còn người mất.
Lý Ngọc do dự một hồi rồi nói: “Thật ra thì, lần này nhà họ Diệp cũng có người đến tham dự khảo hạch của học viện Thương Lan”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Nhà họ Diệp cũng đến?
242: Xin lỗi, ta không muốn nghe
Gia chủ nhà họ Lý chỉ vào một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi trong đám người. Nàng ta mặc váy dài bó sát, tóc tết đuôi sam nhỏ sau gáy, giờ phút này đang siết tay nghiến răng, mồ hôi túa ra trên trán.
Diệp Hinh?
<
Diệp Huyên khẽ nhíu mày. Cô gái này là cháu nội của trưởng lão Diệp Kình, khi hắn còn ở nhà họ Diệp cũng từng gặp mặt mấy lần nhưng cũng không có qua lại gì hơn.
Lý Ngọc nhẹ giọng nói: “Nhà họ Diệp hôm nay cũng không tốt lắm…”
Hắn lắc đầu: “Ta và họ đã không còn quan hệ”.
Advertisement
Lý Ngọc nghe vậy thì thở dài. Diệp Huyên càng xuất sắc bao nhiêu thì nhà họ Diệp càng thê thảm bấy nhiêu, đến giờ gần như đã trở thành trò cười cho toàn bộ Khương Quốc.
Bỗng Diệp Huyên mời: “Hai vị tiền bối vào điện làm chén trà?"
Lý Ngọc vội từ chối: “Không không, chúng ta ở đây trông chừng hai tên tiểu tử kia”.
Diệp Huyên cười: “Cũng được. Ta còn chút chuyện phải xử lý, xin cáo từ trước”.
Lý Ngọc đáp lại: “Cậu cứ tự nhiên”.
Diệp Huyên gật đầu rồi rời đi cùng Kỷ An Chi và Bạch Trạch.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Lý Ngọc khe khẽ thở dài: “Cậu ta vẫn trọng tình nghĩa thế này, Khương Niệm à, huynh có thể nhắm mắt rồi”.
Chương Liệt gật gù: “Lựa chọn ban đầu của chúng ta đã đúng. Mà nhà họ Diệp, ôi...”
Lý Ngọc lạnh nhạt: “Họ tự làm bậy, không thể trách ai”.
Để Mặc Vân Khởi ở lại phụ trách khảo hạch, ba người Diệp Huyên trở về ngồi quanh chiếc bàn trong điện Thương Lan.
Diệp Huyên nói với Kỷ An Chi: “Ta đã nhờ Túy Tiên Lâu tìm một nhóm đầu bếp đến, giao cho cô quản lý”.
Kỷ An Chi vội gật đầu: “Được”.
Bạch Trạch xen vào: “Diệp thổ phỉ, ngươi xem có cần thuê người đến lo liệu sinh hoạt thường ngày của học viên không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không. Mấy chuyện như giặt giũ gì đó để học viên tự giải quyết. Họ đến đây để tu luyện và học tập, không phải để hưởng thụ”.
Bạch Trạch ngẫm nghĩ: “Cũng phải”.
Diệp Huyên lại nói: “Lão Bạch, chốc nữa sẽ có mấy vị học sĩ uyên thâm đến đây, tuy thực lực họ không cao nhưng học vấn lại sâu rộng, ngươi phải chiêu đãi bọn họ kỹ càng. Ta cũng sẽ bảo Mặc ngu ngốc yêu cầu học viên phải tôn trọng mấy vị học sĩ ấy, bằng không sẽ đuổi thẳng, không bao giờ nhận vào nữa. Không chỉ học viên mà chúng ta cũng phải tôn kính họ, không được thất lễ”.
Bạch Trạch gật đầu: “Được!"
Diệp Huyên nhẹ giọng: “Trên đường tu luyện, trước tiên phải tu nhân tính đã. Học viên đã vậy, chúng ta càng phải vậy”.
Sau một phen do dự, Bạch Trạch hỏi: “Diệp thổ phỉ, ngươi thật sự muốn biến học viện Thương Lan ta thành học viện lớn nhất Thanh Thương giới này ư?"
Diệp Huyên gật đầu chắc nịch: “Đã làm phải làm cho trót!"
Bạch Trạch nhìn hắn: “Được, đã làm phải làm cho trót!"
Kỷ An Chi chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Chớp mắt đã tới nửa đêm, tất cả học viên đã trải qua khảo hạch, trong đó có bốn mươi hai người thông qua toàn bộ.
Trước điện Thương Lan.
Mặc Vân Khởi dẫn bốn mươi hai người này đến trước mặt ba người kia. Họ đồng loạt thi lễ với Diệp Huyên, hô to: “Tham kiến viện trưởng!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đã vào học viện Thương Lan ta, mỗi người đều phải tự dựa vào bản thân mình. Viện quy tạm thời chưa có nhưng sẽ nhanh chóng được đặt ra. Đạo sư tu luyện hiện giờ chỉ có bốn người chúng ta, về sau sẽ thu nhận nhiều vị càng tài giỏi hơn. Trước mắt các ngươi chịu khó vậy”.
Nghe vậy, nhiều người phía dưới không khỏi bật cười.
Diệp Huyên hỏi Bạch Trạch: “Mấy vị học sĩ kia đến chưa?"
Bạch Trạch toan mở miệng thì thấy ba bóng người đang đi đến cách đó không xa, trong đó có hai ông lão và một cô gái mặc váy đen ngồi xe lăn.
Diệp Huyên lập tức nhận ra đó chính là Quốc sư Lục Triêu Ca.
Sau mấy giây sửng sốt, hắn vội chạy tới nghênh đón: “Lục quốc sư, cô...”
Lục Triêu Ca mỉm cười: “Không hoan nghênh ta ư?"
Diệp Huyên lắc đầu cười cười: “Tất nhiên là có rồi, nhưng cô có chắc là muốn trở thành đạo sư của học viện Thương Lan ta không? Ta nói trước, tiền lương chẳng được bao nhiêu đâu”.
Liệu Triêu Ca khẽ cười: “Không sao cả”.
Nói xong, nàng ta vươn bàn tay ngọc giới thiệu hai ông lão bên cạnh: “Hai vị này là Mặc Nguyên tiền bối và Phong Lam tiền bối, đều là bậc thầy học thuật”.
Diệp Huyên vội gọi ba người bạn đến thi lễ với hai vị. Sự khách khí của họ đem lại một nụ cười trên hai gương mặt già nua, cũng ôm quyền đáp lễ với bọn Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười: “Hai vị tiền bối và Lục quốc sư sẽ phụ trách việc học thuật hằng ngày của học viên, dạy những gì do các vị quyết định”.
Mặc Nguyên quan sát Diệp Huyên: “Lão phu có câu hỏi”.
Hắn cười: “Mời tiền bối”.
"Vì sao phải học học thuật? Theo ta được biết, học viện Thương Mộc và Thương Lan mấy trăm năm trước đã hủy bỏ nội dung này”.
Diệp Huyên thoáng trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tuy sức mạnh rất quan trọng trong thế giới này nhưng cũng không thể chỉ dựa vào đó để đánh giá một người, cách đối nhân xử thế cũng rất quan trọng”.
Những lời này khiến Mặc Nguyên gật gù: “Ý tưởng như ngươi đúng là hiếm thấy... hiếm thấy”.
Diệp Huyên lại ôm quyền với ba người mới đến: “Ba vị, học viện Thương Lan vừa kiến thiết lại, còn nhiều chỗ thiếu sót, nếu tiếp đón không được chu toàn, xin thứ lỗi cho”.
Mặc Nguyên lắc đầu: “Những thứ này đều là chuyện nhỏ, nhưng về sách vở...”
Diệp Huyên cười: “Yên tâm, ta đã nhờ Túy Tiên Lâu giúp thu thập các loại sách vở, khi ấy sẽ giao cho ba vị toàn quyền xử lý”.
Mặc Nguyên nhẹ nhàng vuốt râu: “Vậy thì quá tốt”.
Diệp Huyên đưa ba người đến trước nhóm học viên, nghiêm nghị nói: “Ba vị tiền bối này chính là đạo sư của học viện Thương Lan ta, sẽ phụ trách việc học thuật của các ngươi. Họ sẽ tổ chức khảo hạch, nếu không thông qua hai lần sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi học viện, không nhận lại nữa!"
Học thuật?
Những học viên ở dưới ngơ ngác.