Diệp Huyên: “Vậy Tĩnh Tri cô nương hãy nói về Cổ Ma tộc đi”.
Tĩnh Tri lấy một quyển trục ra: “Đây là tư liệu về Cổ Ma tộc, có tên các siêu cường giả và những người có thể gây uy hiếp với ngươi”.
Diệp Huyên nhìn lướt qua một phen rồi nhíu mày: “Người uy hiếp được ta mà nhiều thế này à?"
Tĩnh Tri cười: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi mạnh lắm?"
Diệp Huyên: “...”
Tĩnh Tri cạn sạch ly trà: “Đừng xem thường Cổ Ma tộc. Người sau lưng ngươi có lẽ có tư cách ấy, nhưng ngươi thì không”.
Nàng ấy đứng dậy rời đi, khi đến cửa thì xoay lại nói: “Người phụ nữ của ngươi là người rất tuyệt, phải biết trân trọng nàng”.
Sau đó đã biến mất.
Thác Bạt Ngạn đi đến nắm tay Diệp Huyên, thì thầm: “Là ta hại chàng”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nàng nói gì ngốc vậy?"
Hắn cũng nắm lại tay nàng ta, nói: “Lần sau không được làm chuyện dại dột nữa, nghe chưa?"
Thác Bạt Ngạn không đáp.
Diệp Huyên nhắm mắt lại, không khỏi thấy sợ hãi trong lòng.
Nếu Tĩnh Tri thật sự bắt Thác Bạt Ngạn...
Nàng ta bỗng nói: “Hay chàng để ta vào Tiểu Tháp đi”.
Diệp Huyên cười: “Không cần”.
Thác Bạt Ngạn khó hiểu: “Vì sao?"
Diệp Huyên: “Nàng vào rồi, họ vẫn có thể lấy Thanh Châu để uy hiếp ta. Ta cũng đâu thể cất toàn bộ nơi này vào chứ hả?"
Thác Bạt Ngạn cau mày.
Diệp Huyên: “Việc ta cần làm là chủ động tấn công”.
Thác Bạt Ngạn nhìn lên, nghe hắn cười: “Trước kia ta luôn bị động mà chịu đòn. Ai đánh người của ta, ta mới phản lại, nhưng bây giờ...”
Hắn nhìn Thác Bạt Ngạn: “Ta sẽ chủ động ra tay, bóp ch3t mọi mối họa từ trong trứng nước”.
Thác Bạt Ngạn thì thầm: “Ta ủng hộ chàng”.
Diệp Huyên ôm nàng ta một cái rồi xoay người biến mất.
Thác Bạt Ngạn nhìn về chân trời với vẻ lo âu trong mắt.
...
Rời khỏi Thanh Châu rồi, Diệp Huyên về lại Kiếm Minh, thấy nhóm Kiếm Tuyệt đã đạt đến Thời Không Cảnh.
Hắn triệu tập các kiếm tu như Kiếm Tuyệt, Kiếm Si rồi đưa họ vào trong Tiểu Tháp, còn nhờ Tiểu An hướng dẫn cho họ.