Lần này đến lượt Bàn Quốc sư sửng sốt: “Ý Diệp công tử là...”
Diệp Huyên nhếch môi: “Trước đó là ta không chu toàn, suy nghĩ chưa tới, vừa vào đã muốn xây thư viện ở quý tộc, quá sức đường đột. Cáo từ nhé, Quốc sư cô nương!"
Rồi xoay người rời đi.
Để lại Bàn Quốc sư trân trối tại chỗ.
Nàng ấy nghĩ mãi không thông. Trước đó Diệp Huyên trăm phương ngàn kế muốn thành lập thư viện ở Bàn tộc, nhưng bây giờ lại từ chối!
Vì sao chứ?!
Nàng ấy nghĩ mãi không ra!
Ở nơi xa, Diệp Huyên nhếch môi cười.
Khác thường ắt có gì khuất tất!
Bàn tộc ban đầu khăng khăng từ chối nhưng bây giờ lại đồng ý, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây.
Tuy không biết là gì, nhưng chắc chắn là có!
Dù sao thì hắn cũng không có gì vội vã.
Cứ từ từ mà đi.
Diệp Huyên trở về Thái Sơ tộc. Nơi này đã được hắn Thái Sơ Tịnh tiếp quản toàn bộ.
Không có thay đổi gì nhiều, tất cả vẫn như cũ.
Thái Sơ Tịnh thấy hắn đến thì vui vẻ ra mặt, lập tức dừng mọi việc trên tay mà tán gẫu.
Hai người sóng vai tản bộ trong vườn hoa.
Diệp Huyên cười hỏi: “Việc tiếp quản thuận lợi chứ?"
Thái Sơ Tịnh gật đầu: “Xuôi chèo mát mái”.
Nàng nhìn Diệp Huyên: “Nghe nói ngươi đã đến Tuyệt Địa?"
Hắn ngạc nhiên: “Cô biết nơi ấy?"
Thái Sơ Tịnh gật đầu: “Không nhiều, chỉ một chút mà thôi”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Nơi ấy có một bức tường tên là Thiên Tường, người Bàn tộc ở đó nói rằng bên kia là một nền văn minh võ đạo khác!"
Hắn thoáng dừng lại: “Mà chúng ta có thể cũng chỉ đang ở trong một lồ ng giam”.
Sau một hồi im lặng, Thái Sơ Tịnh mới nói: “Vũ trụ thường là nhiều cái vòng lồ ng vào nhau, nhảy ra cái này lại tiến vào các khác, lặp đi lặp lại đến vô cùng”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ví dụ rất chính xác!"
Thái Sơ Tịnh nhìn hắn: “Quá Khứ Tông gần đây có động tĩnh gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Nàng không nhắc thì hắn cũng quên béng luôn!
Quá Khứ Tông là một thế lực bí ẩn, chỉ không rõ nội tình bên trong sâu bao nhiêu.
Thái Sơ Tịnh thấp giọng nói: “Bọn họ không đơn giản, có lẽ biết chút gì đó về bên kia Thiên Tường”.
Diệp Huyên chợt gọi: “Ám Quân!"