Diệp Huyên nghĩ mãi mà không ra.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đứng dậy rời đi, một lát sau, hắn đi đến Đạo Môn.
Tìm Tam cô nương!
Advertisement
Đạo Môn.
Diệp Huyên vừa đến Đạo Môn, một ông lão lập tức xuất hiện trước mặt hắn, ông lão thoáng nhìn Diệp Huyên, ôm quyền: “Diệp công tử!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta tìm Tam cô nương, kính xin thông báo một tiếng!”
Advertisement
Ông lão cười khổ: “Diệp công tử đến thật không khéo, Tam cô nương vừa rời đi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Rời đi?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Bà ta đi nơi nào?”
Ông lão lắc đầu: “Không nói!”
Diệp Huyên im lặng.
Ông lão nói: “Diệp công tử có muốn đi vào ngồi một lát không?”
Diệp Huyên cười nói: “Cảm ơn! Nhưng mà không cần! Ta còn có việc phải xử lý, tạm biệt!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Ông lão yên lặng đứng nguyên tại chỗ một lát, sau đó quay người rời đi, chỉ chốc lát, ông ta đi đến trước một tòa đại điện, ở trong đại điện có một cô gái đang ngồi.
Chính là Tam cô nương!
Ông lão hơi khom mình thi lễ: “Tam chủ, Diệp công tử đã rời đi!”
Tam cô nương khẽ gật đầu: “Biết rồi!”
Ông lão hơi không hiểu: “Tam chủ, vì sao người không gặp Diệp công tử?”
Tam cô nương hơi bất đắc dĩ: “Bởi vì ta sợ chết!”
Ông lão: “…”
Tam cô nương đứng dậy đi đến cửa đại điện, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “E rằng vị Diệp công tử này có phiền toái lớn rồi!”
…
Sau khi rời khỏi Đạo Môn, sắc mặt Diệp Huyên càng thêm nghiêm trọng.
Trực giác nói cho hắn biết, Tam cô nương kia không muốn gặp hắn!
Nhưng vì sao đối phương không muốn gặp mình chứ?
Rất đơn giản.
Kẻ địch của mình khiến Tam cô nương kiêng kị, vô cùng kiêng kị!
Kẻ địch kia là ai?
Sẽ là dì nhỏ kia sao?